Chương : Người phụ nữ trong ảnh là cô?
“Chuyện này..”
Trịnh Thành Nam có chút sốt ruột hỏi: “Có cần tôi cấm không cho bọn họ nói không?”
“Không cần”
Ánh mắt Chu Hoàng Anh tựa như băng, không có một chút ấm áp nào, khuôn mặt hơi trầm xuống: “Cậu không cần bận tâm, tôi tự có tính toán”
Giọng điệu của anh pha lẫn nhiều cảm xúc vừa trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, trong đó ngầm chứa uy lực khiến người nghe rùng mình.
“Vâng”
Đôi mắt lạnh lùng của ông Thanh nhìn thấy anh đã kết thúc cuộc gọi, nhẫn nhịn một hồi lâu cuối cùng không kiềm chế được nữa đập tay xuống bàn khiến cho chồng tài liệu rung lên.
“Chu Hoàng Anh, bây giờ tất cả mọi người trong quân khu đều biết chuyện cháu chơi gái ở khách sạn. Ngay cả mấy ông bạn của ông cũng đã nghe nói. Cháu muốn mặt mũi lão già này để ở đâu hả? Nếu không có cách xử lý cho vụ bê bối này, cháu cứ chờ đến ngày ra tòa án quân sự bị giáng chức đi là vừa”
Quân nhân đi chơi gái bên ngoài lại còn đường đường là Thủ trưởng quân khu, điều này không chỉ vi phạm kỷ luật quân đội mà còn gây ảnh hưởng vô cùng xấu đến cá nhân “Cô ấy không phải ‘Gái “
Đối mặt với sự tức giận của ông, Chu Hoàng Anh không phản bác, nhưng hàng lông mày dài khẽ chau lại, mặt không hề dao động chợt lóe lên, giọng điệu trầm thấp.
“Cái gì?
Ông trừng mắt nhìn: “Cháu còn dám nói giúp loại đàn bà đấy ư? Nếu không phải cháu làm ra chuyện không biết xấu hổ này thì liệu có bị làm ầm ï đến mức này không? Tốt nhất cháu nên thành thật một chút, nếu không ngay cả ông cũng không bao che được cho cháu đâu”
Chu Hoàng Anh tùy ý ngồi trên ghế sô pha, thân hình cao lớn cùng khuôn mặt anh tú bị bao trùm trong không gian u ám nhưng lại mông lung như mất đi tính chân thật.
Trong lúc nhất thời anh im lặng không trả lời.
Ông nhìn người cháu trai trưởng trước nay mình luôn yêu thương nhất, day day trán, chậm rãi nói “Ông có một cách. Chúng ta có thể tổ chức một buổi họp báo nói rằng cháu đã có.
hôn ước rồi, người trong bức ảnh không phải là cháu mà là có một người nào đó cố tình hấm hại bôi nhọ cháu mà thôi”
Có thể lấy cớ này, cộng thêm sử dụng quyền lực, việc “Tẩy trăng’ cho Chu Hoàng Anh.
chỉ là chuyện nhỏ.
Có điều…
Chu Hoàng Anh khẽ nheo mắt lại che đi đôi mắt u ám không rõ đang nghĩ gì.
Ông nói đúng, nếu làm như vậy thì anh hoàn toàn trong sạch và có thể thoát khỏi vụ bê bối này nhưng còn người phụ nữ kia… E rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Đột nhiên, anh đứng phắt dậy, nhìn về phía ông.
“Chuyện này cháu sẽ tự lo liệu, ông không cần nhúng tay vào”
Anh đã trở lại vẻ lãnh đạm như mọi khi, nhưng khóe môi khẽ mím lại để lộ tâm trạng có chút dao động của mình.
Ông nghe thấy lời của anh, không khỏi gật: “Vậy thì được”
Chu Hoàng Anh là Thủ trưởng trẻ tuổi nhất trong quân đội, hơn nữa còn là người thừa kế xuất chúng nhất của nhà họ Chu bao năm qua, vì thế nên tiền đồ rộng mở. Anh sẽ không có khả năng bị hủy hoại bởi một người phụ nữ thấp kém bên ngoài được.
Khi tia nắng đầu tiên của ngày hôm sau chiếu qua cửa sổ vào trong phòng bệnh, Lâm Ngọc Linh tỉnh dậy, cô đờ đẫn dựa người vào đầu giường, một âm thanh giống như ma thuật vang lên bên tai cô.
“Có phải em không muốn kết hôn với tôi không?”
Trời ơi, làm sao mà cô lại mơ thấy giấc mơ này được chứ?
Ngày hôm qua khi cô trở lại bệnh viện liền vội vã thay quần áo, ngủ lại trên giường nhỏ do bệnh viện đã sắp xếp sẵn, đáng tiếc là cô ngủ không được ngon giấc.
Lâm Ngọc Linh lắc đầu cho quên đi hết những hình ảnh lộn xộn trong đầu rồi xỏ giày bước xuống giường.
“Mẹ”
Lâm Ngọc Linh khẽ gọi người mẹ đang nằm trên giường bệnh, thấy bà vẫn còn ngủ say, cô liền nhẹ nhàng đi vào phòng tắm rửa mặt rồi xuống dưới tầng lấy nước nóng.
Sau khí rót đầy một ấm nước nóng, Lâm Ngọc Linh lơ đễnh quay trở về. Khi đi ngang qua sảnh truyền dịch, cô tình cờ đưa mắt nhìn thấy chiếc tivi màn hình lớn treo ở bên trong.
Trên tivi đang phát tin tức buổi sáng của thành phố.
“Theo một nguồn tin đáng tin cậy cho biết, cách đây vài ngày Thủ trưởng đứng đầu Quân khu phía Bắc, cháu trai trưởng của nhà họ Chu, Chu Hoàng Anh đã qua đêm cùng với một người phụ nữ tại khách sạn. Hai người đã có một đêm tình tứ với nhau. Sáng ngày hôm sau cả hai đều lần lượt rời đi. Còn có ảnh chụp làm chứng”
Cùng với giọng nói trong trẻo rõ ràng của nữ phát thanh viên, các bức ảnh lăn lộn trên giường lần lượt hiện ra vô cùng rõ nét.
Khoảnh khắc nhìn rõ những tấm ảnh kia, Lâm Ngọc Linh như bị sét đánh trúng, khuôn mặt lập tức tái nhợt, toàn thân dường như: không thế cử động được.
Cô không nhìn nhầm chứ?
Người phụ nữ trong hình chính là cô?
Cô là… gái sao?