Chương : Thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người
Không nghĩ cô ấy sẽ nói lại, Annie không phản ứng kịp: “Cô..”
“Cô có tư cách gì nói Lâm Ngọc Linh, không có việc gì làm đúng không? Vậy thì cút đi cho tô Đừng có đợi ở chỗ này làm chướng mắt tôi!” Cô còn chưa nói hết lời, Đại Thành phía sau không nhịn được đẩy cô một cái.
Trước có sói sau có hổ, Annie bị kẹp ở giữa thật sự rất ấm ức. Cô cản môi, mắt đỏ lên: “Cậu… Mấy người cứ đợi đấy! Tôi sẽ khiến mấy người hối hận!”
Nói xong, cô lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Lúc Chung Thành tới ngăn cản thì đã không kịp nữa rồi. Anh không nói được gì, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, đưa tay lên muốn cởi tạp đề ra.
Đại Thành kéo tay anh, hỏi: “Anh làm gì đấy?
“Đi theo Annie. Đường đi nơi này phức tạp như vậy, nhỡ cô ấy xảy ra chuyện gì thì sao?”
Nghe Chung Thành nói, Đại Thành châm chọc: “Đứa con gái kia sao có thể ngu ngốc.
như vậy, chắc chắn là không muốn làm việc nên trốn đi thôi. Không cần để ý cô ta, chúng ta cứ làm việc của mình thôi Nghĩ lại thì Annie cũng là người lớn rồi, chắc sẽ không xảy ra việc gì. Giờ lại là lúc bận rộn, Chung Thành cân nhắc một lúc, tạm thời bỏ ý định đi tìm cô.
Nhưng đến buổi tối, cơm nước xong xuôi, trời đã tối mịt, bọn họ vẫn không thấy Annie trở lại. Lúc này tất cả mới đứng ngồi không yên.
Annie muốn bỏ đi, thì cũng sẽ tở về lúc trời tối.
Tiểu Nguyệt gấp đến phát khóc, cô chỉ trích Đại Thành: “Đồ khốn, nếu Annie nhà chúng tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định không tha cho cậu!”
“Vi sao lại đổ lỗi cho tôi? Nếu cô ta không xúc phạm Lâm Ngọc Linh thì tôi đã không cãi nhau với cô ta” Đại Thành lấm bẩm, nhưng lông mày đã nhíu chặt.
“Cậu không phải đàn ông!” Tiểu Nguyệt khóc như mưa, không thế ngừng được.
Cô vừa cãi nhau, không khí trong lều giảm xuống lạnh như băng, vẻ mặt mỗi người đều rất khó coi.
“Gãi nhau không phải biện pháp giải quyết vấn đề, nếu ngồi đây đợi thì không bãng tất cả chúng ta cùng đi tìm Annie” Lâm Ngọc Linh đứng dậy, nhắc nhở mọi người.
Không ai có ý kiến gì khác.
Lâm Ngọc Linh tìm được năm chiếc đèn pin trong túi xách ra, chia cho mọi người. Cô nghiêm túc dặn: “Mọi người này, nếu bất cứ ai trong chúng ta tìm được Annie trước, nhất định phải gọi điện liên lạc”
“Hiểu rồi!”
Trừ Tiểu Nguyệt, tất cả đều đồng ý. Không chậm trễ thời gian, hai người Đại Thành cùng Tiểu Mai rời đi trước.
Chung Thành không yên tâm về Lâm Ngọc Linh, anh đề nghị: “Trời tối rồi, anh đi tìm cùng eml”
“Không cần, như thế quá mất thời gian, anh giúp Tiểu Nguyệt đi”
Lâm Ngọc Linh từ chối, Chung Thành không muốn tranh cãi với cô, chỉ có thể nhắc nhở: “Vậy em hãy cẩn thật Lâm Ngọc Linh gật đầu. Cô cầm đèn pin đang định ra khỏi lều, cánh tay bỗng bị một lòng bàn tay lạnh lẽo nắm lấy. Cô còn chưa kịp quay đầu, một cái tát mạnh đã giáng thẳng vào mặt.
Trên mặt truyền đến cảm giác đau rát.
Tiểu Nguyệt nhìn cô, ánh mắt đầy sự căm ghét: “Con khốn! Nếu không phải do cô, mọi người cũng sẽ không âm ï, Annie cũng không mất tích khó hiểu. Nếu không tìm được cô ấy, tôi nhất định sẽ giết chết cô!”
“Gô làm gì đấy!” Chung Thành kéo tay cô, trên gương mặt ôn hòa hiếm thấy có chút tức giận.
Lâm Ngọc Linh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình bản thân. Cô giơ tay lên, không chút khách khí tát lại Tiểu Nguyệt: “Thứ nhất, việc Annie mất tích không liên quan gì đến tôi, cô có thể điều tra. Thứ hai, không phải ai cũng dễ bị bắt nạt, thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người”
Nói xong, cô không dừng lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc đứng hình của Tiểu Nguyệt, quay đầu rời đi