Chương : Cục dân chính sắp đóng cửa rồi
“Cậu còn dám hỏi tớ? Thanh Nhàn, cậu để tớ một mình vào phòng thay đồ là có ý gì?
Không phải là do cậu bận rộn đi bắt chuyện với anh chàng nào đó chứ?” Cô khoanh tay lại, hừ lạnh nói.
Hà Thanh Nhàn cười ngượng ngùng, mắt đảo quanh, rõ ràng là bị nói trúng tim đen, nên nói một câu qua loa.
“Không phải đâu, cậu đừng nghĩ linh tỉnh.
Chúng ta đọc sách, đọc sách đi”
Lâm Ngọc Linh nhún vai, nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, hàm răng trắng như tuyết vô thức cắn môi dưới mềm mại, căn ra một cái rãnh thật sâu.
Đã hai giờ chiều rồi.
Nếu không đi thì sẽ không kịp nữa.
Nghĩ đến thân phận của người đàn ông kia, nghĩ đến cái giá mà mình phải trả khi chọc giận anh.
Phanh”
Lâm Ngọc Linh rùng mình, sau đó đột nhiên đứng dậy, chân cô va vào chiếc ghế nên một tiếng giòn tan vang lên.
“Ngọc Linh?”
Không quan tâm đến ánh mắt nghi ngờ của Hà Thanh Nhàn, Lâm Ngọc Linh cụp mắt xuống, tùy ý thu dọn đồ đạc.
“Thanh Nhàn, đột nhiên tớ nhớ ra có chuyện phải làm, tớ đi trước đây”
Cô bẻ lại một câu, hai chân thon dài chạy ra ngoài.
“Ngọc Linh”
Thanh Nhàn gọi to hai tiếng, thấy cô không thèm ngoảnh đầu lại mà đã chạy mất, chỉ có thể chịu thua: hay là đi hẹn hò? Hì hì”
lội như vậy, đi đầu thai Cổng trường.
Lâm Ngọc Linh đeo một chiếc balo màu xanh, vội vàng chạy ra ngoài, đôi mày thanh tú không ngừng cau lại.
Đột nhiên, một âm thanh du dương vang lên, cô không dừng bước, thuận tay lấy điện thoại ở trong túi ra.
“Alô”
Nghe rõ những lời ở đầu dây bên kia nói, khuôn mặt Lâm Ngọc Linh trắng bệch.
“Được, tôi lập tức đến ngay”
Trong lúc hoảng loạn, cô không quan tâm đến cái gì cả, vẫy tay, ngăn một chiếc taxi lại, đi ngược hướng Cục dân chính.
Mục đích vừa nãy đã sớm bị cô quên mất.
Mặt trời lặn, ánh vàng rực rỡ lấp đầy cả con phố, một chiếc xe quân sự Hummer lặng lẽ đỗ ở một bên, cửa sổ mở ra, để lộ khuôn mặt điển trai của một người đàn ông.
“Thủ trưởng, sắp năm giờ rồi”
Một người đàn ông mặc quân phục đứng bên ngoài xe nhìn đồng hồ nhắc nhở: “Cục dân chính sắp đóng cửa rồi”
Đôi mày kiếm rậm rạp của Chu Hoàng Anh nhăn thành hình chữ Ư, anh đưa tay lên bóp nát nửa điếu thuốc trong gạt tàn.
“Tiếp tục đợi”
Chu Hoàng Anh phun ra ba chữ, lạnh đến kinh người.
Trần Tuấn Anh liếc nhìn đống tàn thuốc, cuối cùng không nhịn được nữa.
“Thủ trưởng, có thể nể mặt em cùng anh vào sinh ra tử nhiều lần, anh có thể nói cho em biết…”
Anh ta nuốt nước bọt, nghiêng người qua: “Đối tượng kết hôn với anh là ai? Anh chắc chăn có một người như thế sao? Hay là anh đang mộng du?”
Anh ta liên tục đặt câu hỏi.
Ai biết được, mới sáng sớm anh ta đã lái xe đưa thủ trưởng đến Cục dân chính, khi nghe từ miệng anh nói ‘Kết hô thì suýt bị dọa gây ra tai nạn xe.
Kết quả thì sao, đợi một ngày ngay cả một bóng người cũng không thấy đến.
Ánh mắt Chu Hoàng Anh tràn đầy lạnh lẽo, không thèm nhìn sĩ quan phụ tá của mình một cái, giọng nói nhẹ mà lạnh.
“Cậu hỏi quá nhiều rồi, cậu còn muốn hỏi tôi cái gì nữa không? Hửm?”
Giọng điệu lạnh lùng khiến da đầu Trần Tuấn Anh tê dại, gương mặt anh ta đau khổ thoạt nhìn rất đáng thương: “Thủ trưởng, em sai rồi”
Chu Hoàng Anh không nói gì, cơ thể chìm vào chiếc ghế da đen, ngón tay mảnh khảnh của anh đặt trên tay vịn, thỉnh thoảng gõ một cái, càng tăng thêm cảm giác rất áp lực.
Trần Tuấn Anh không dám lên tiếng nữa, thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian.
Cuối cùng.
“Năm giờ rồi, cái đó… Vợ tương lai của thủ trưởng có lẽ sẽ không đến đâu”
Ngay khi vừa nói xong, đôi mắt nhầm nghiền của Chu Hoàng Anh đột nhiên mở ra, bên trong ánh mắt lạnh lùng chứa đầy bão táp, càng ngày càng đậm.