Chương : Tâm trạng dao động
Buổi tối, vì để dễ dàng chăm sóc bà Kiều hơn, Lâm Ngọc Linh đã trực tiếp ngủ lại trong phòng bệnh của bà Kiều Điều kỳ lạ chính là trước kia lúc có mấy người đồn chung một phòng bệnh với bà Kiều, khi ngủ ngay cả chân cũng không dám đặt loạn nhưng giấc ngủ lại hết sức tốt đẹp.
Mà bây giờ cả một căn phòng bệnh lớn như vậy, còn có cả điều dưỡng trông chừng giùm nhưng Lâm Ngọc Linh lại mất ngủ.
Gần đây thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, vừa liên quan đến chuyện kết hôn cùng với Chu Hoàng Anh vừa phải suy nghĩ xem làm thế nào để kéo em trai khốn kiếp của mình về quỹ đạo một lần nữa.
Tất cả đều khiến Lâm Ngọc Linh trăn trọc trở mình, đêm đã càng khuya nhưng Lâm Ngọc Linh không hề có một chút buồn ngủ, ngược lại còn tỉnh táo hơn trước.
Ngay tại lúc này, bỗng nhiên điện thoại di động mà Lâm Ngọc Linh đặt trên tủ đầu giường đột ngột rung lên.
Tiếng động hơi lớn, suýt chút nữa đã khiến tim cô nhảy vọt ra ngoài. Trước tiên, cô lật người lại nhìn bà Kiều, thấy bà Kiều đang đưa lưng về phía mình ngủ yên ổn thì lúc này mới đưa tay nhận lấy điện thoại Là một tin nhắn ngắn của Chu Hoàng Anh, chỉ có hai chữ ngắn ngủi: “Ngủ ngon”.
Vốn dĩ trước đó Lâm Ngọc Linh đã không quá buồn ngủ, bây giờ lại càng bị dọa sợ đến mức tỉnh hơn. Cô không ngờ đã trễ thế này mà Chu Hoàng Anh sẽ gửi tin nhắn cho mình.
Lâm Ngọc Linh suy nghĩ chốc lát, dường như lọc lại tất cả những từ ngữ văn chương trước nay của mình một lần, cuối cùng lại ngây ngốc trả lời: “Đã trễ thế này rồi, tại sao còn chưa ngủ?”
Có vẻ như Chu Hoàng Anh vẫn đang chờ cô hồi âm: “Vẫn còn đang họp”
Lâm Ngọc Linh: “Thật là cực khổ!”
Chu Hoàng Anh: “Nuôi gia đình sống qua ngày”
Cách màn hình di động, Lâm Ngọc Linh suýt chút nữa đã cười phụt ra tiếng. Chu Hoàng Anh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay đã có thể mua được một căn biệt thự, chẳng lẽ người như anh nuôi gia đình sống qua ngày còn phí sức đến như thế sao?
Đang lúc cô trầm tư, Chu Hoàng Anh lại gửi đến một tin nhản ngắn: “Đã trễ thế này rồi, tại sao cô còn chưa ngủ?”
Lâm Ngọc Linh: “Bởi vì mất ngủ”
Chu Hoàng Anh: “Vì chuyện của mẹ cô sao? Thế nào, sắp xếp phòng bệnh khác nên hai người không thích hả?”
Lâm Ngọc Linh hoảng sợ trả lời: “Không phải, tôi rất thích. Nhưng mà sức khỏe của mẹ vốn đã có bệnh nên cứ động một tý lại phải nghĩ nhiều, hơn nữa hôm nay anh làm thế quá quý trọng rồi, vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để trả lại cho anh đó.”
Chu Hoàng Anh: “Gả cho tôi”
Được rồi, đơn giản khiếp sợ như vậy, quả nhiên là tác phong của thủ trưởng mài Lâm Ngọc Linh có chút không thể chống đỡ nổi.
Cũng may Chu Hoàng Anh lại gửi tới một tin nhắn ngắn khác: “Trở thành người phụ nữ của tôi, có tôi ở đây thì cô không cần phải suy nghĩ bất kỳ vấn đề gì nữa”
Mặc dù lời nói khá bá đạo nhưng Lâm Ngọc Linh vẫn tin tưởng. Hơn nữa nếu như từ trong miệng người khác nói ra, cô sẽ cảm thấy người đó đang mạnh miệng. Thế nhưng nếu đối lại thành Chu Hoàng Anh, trong lòng Lâm Ngọc Linh lại tràn ngập cảm giác an toàn.
Giống như ở đâu có anh thì ở đó có ánh sáng vậy.
Lâm Ngọc Linh: “Cảm ơn thủ trưởng, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ: Chu Hoàng Anh: “Ừm, đi ngủ sớm một chút đi. Chuyện của mẹ cô cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, ngày mai Trần Tuấn Anh sẽ đưa bác sĩ ở Mỹ về để chữa trị cho mẹ cô.”
Anh suy nghĩ chu toàn hết tất cả mọi chuyện, trong lòng Lâm Ngọc Linh không phải chỉ có cảm động đơn giản như vậy.
Một thân một mình gánh chịu áp lực nhiều năm rồi, hôm nay thật sự có người giúp cô gánh chịu. Bỗng chốc, hốc mắt của cô hơi ửng đỏ, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
Có thể do tối nay nhãn tin với Chu Hoàng Anh nên tâm tình đè nén của Lâm Ngọc Linh đã thông suốt hơn rất nhiều, cô cũng không cảm thấy mình không có cảm giác an toàn như trước kia nữa.
Sau khi chúc ngủ ngon Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh lập tức đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, ôm gối và gối ôm không bao lâu sau đã đi vào giấc ngủ.