Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ
Miêu Miêu hơi kinh ngạc, làm một cô giáo tuân theo truyền thống tốt đẹp có trách nhiệm, từ từ đến gần.
Gần mới phát hiện, thằng nhóc này bị đánh rất nghiêm trọng.
"Khương Dã, em làm sao vậy?"
Đối phương nhìn chằm chằm cô, giống như một đứa trẻ mồ côi, tràn đầy cô đơn tuyệt vọng.
"Tại sao cô muốn thi đỗ Trạng Nguyên?"
Miêu Miêu sửng sốt, nghĩ đến người phụ nữ không hiểu ra sao kia, đột nhiên hiểu ý cậu ta.
"Bởi vì ba cô, cô không muốn thi Trạng Nguyên, chỉ muốn vào đại học A thôi."
"Ba cô cũng ép cô?" Giọng cậu ta cao thêm, tại sao những người này cứ không ngừng ganh đua so sánh, so tài phú, rồi bắt đầu so con cái.
Miêu Miêu lắc đầu, nghĩ mọi thứ đều nhờ ba cô, mắt hơi nhòe: "Ba cô đã qua đời rồi."
Khương Dã sửng sốt, cậu không hề nghĩ đến chuyện này.
Miêu Miêu hít mũi, nghiêm túc nhìn cậu: "Cô biết có thể ba em không đúng, nhưng em phải nói rõ ràng với ông ấy."
Khương Dã cười tự giễu: "Nói rõ ràng? Em không nghe lời ông ta, cô nhìn mặt em đi."
Vừa dứt lời, một chiếc xe dừng bên cạnh, tiếng ấn còi truyền đến.
Một người đàn ông khí thế hung hăng xuống xe, đi về Khương Dã quăng một cái tát.
"Còn dám bỏ nhà đi ra ngoài?!"
Mặt cậu ta bị đánh lệch sang một bên, Miêu Miêu không thấy rõ vẻ mặt của cậu, nhưng cũng biết, nhất định cậu rất tủi thân.
"Vị này, ông vậy là phạm pháp!" Miêu Miêu bước lên ngăn cản ông ta.
"Ông còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Ba Khương sửng sốt, rồi sau đó càng tức giận hơn: "Hay lắm, không trách được thằng nhóc mày không chăm chỉ học tập, cả ngày chỉ biết lông bông, hóa ra đã yêu sớm rồi!"
"Xin tôn trọng một chút, tôi là cô giáo của em ấy!" Miêu Miêu tức giận mở to hai mắt.
Miêu Miêu đã thấy mẹ Khương chạy đến, nhẹ nhàng kéo ba Khương: "Đây là cô giáo của Khương Dã, đừng tức giận, A Dã sẽ nhanh chóng xin lỗi mà!"
Khương Dã không lên tiếng, mẹ Khương tới đây ý muốn nhéo cậu ta một cái, bị Miêu Miêu chặn lại.
"Ông Khương, bà Khương, năm nay Khương Dã chưa đầy tuổi, các người như vậy là bạo hành gia đình."
Trịnh Thâm đã nói, nếu cần thiết, nhất định phải bảo đảm không thể làm bản thân tổn thương, hoặc chọc giận đến người không có lý trí.
Miêu Miêu thở dốc một hơi, lấy điện thoại di động ra, đang đối mặt với bọn họ: "Nếu bây giờ tôi báo cảnh sát, các người cũng sẽ bị xử phạt."
Ba Khương chau mày: "Ai thèm quản tôi dạy con mình thế nào chứ!"
"Luật pháp quản! Hiệp hội quản!"
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Ba Khương trừng cô, ông ta chỉ là chủ mỏ than, quả thật trình độ văn hóa không cao.
"Tôi muốn ông không bao giờ... được đánh Khương Dã nữa, nếu không, ông sẽ phải đến đồn cảnh sát tiến hành cải tạo đấy!"
"Mày..."
Ông ta mới vừa sấn tới, đã bị một sức mạnh ném qua một bên.
"Mình ơi!" Mẹ Khương vội vàng bước lên.
Gương mặt Trịnh Thâm âm u liếc bọn họ, không cảm xúc, lại quay đầu đi, nhìn về phía hai người Miêu Miêu.
"Chúng ta đi." Dắt Miêu Miêu đi hai bước, thấy Khương Dã không động đậy: "Còn không mau đi theo."
Khương Dã sửng sốt, liếc nhìn ba Khương thở phì phò một bên, đuổi theo bọn họ.
...
Trịnh Thâm và Miêu Miêu cứ như vậy đưa Khương Dã về, dọc đường đi cậu cũng không nói lời nào, Miêu Miêu có chút bận tâm nhìn vài lần, lần đầu tiên cô thấy kiểu cha mẹ như vậy.
Trịnh Thâm cũng mặc kệ cậu ta, đau lòng nhìn Miêu Miêu của anh: "Miêu Miêu, anh có việc bận nên đến trễ."
"Không sao đâu không sao đâu mà."
"Ăn cơm trưa chưa? Ăn gì?"
"Buổi trưa ăn ở phòng ăn, ăn..."
Hai người ở trước mặt vừa đi vừa nói, Khương Dã cô đơn rớt ở phía sau, nhưng chỉ cần cậu bước chậm một chút, hai người trước mặt sẽ dừng lại chờ cậu.
Trong lòng chợt thấy ấm áp.
Chỗ ở không lớn, sau khi Trịnh Thâm rót cho Miêu Miêu ly nước, rồi rót cho Khương Dã.
"Ở đây hơi chật, cậu chỉ có thể ở ghế sa lon."
Qua một lúc lâu, Khương Dã ‘Ừm’ một tiếng.
Trịnh Thâm ngồi đối diện cậu ta, Miêu Miêu mở tủ lạnh ra, chuẩn bị đi rửa trái cây.
"Đừng làm, để anh."
"Ngồi xuống." Miêu Miêu trợn mắt, Trịnh Thâm lặng lẽ ngồi xuống.
"Anh hàn huyên với Khương Dã một chút đi, em đi rửa trái cây." Ném ánh mắt, Trịnh Thâm nháy mắt vài cái, bày tỏ đã hiểu.
Miêu Miêu bảo anh dùng lời khách sáo thôi.
"Nói chuyện với tôi một lát nha." Giọng Trịnh Thâm bình thản, không quan tâm, không tò mò.
Nhưng nhờ dáng vẻ bình tĩnh thế này, Khương Dã dần bình ổn, dốc bầu tâm sự, chậm rãi nói.
Hóa ra lúc đầu ba Khương là chủ mỏ đá, trình độ văn hóa kém, sau đó kiếm tiền trở về thành phố W, trải qua cuộc sống giàu có. Hiện giờ làm nhà đầu tư, xem như là người của xã hội thượng lưu.
Mẹ Khương vốn là vợ ông ta, xuất thân từ gia đình bậc trung, ba Khương có những người khác, muốn ly hôn với bà ta, nhưng bà mang thai, có Khương Dã, cuộc sống cũng trôi qua khá ổn.
Khi còn bé Khương Dã rất tốt, ba đối xử tốt với cậu, mẹ cậu bởi vì có cậu bảo vệ cuộc sống giàu có, nên cũng đối xử rất tốt với cậu.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi Khương Dã đi học.
Thế giới bên ngoài quá hấp dẫn, ba Khương không thường về nhà, mẹ Khương không có cách nào để khiến ông ta trở về, nên đã khen Khương Dã mọi mặt, cái gì mà hạng nhất, điểm cao nhất, thêu dệt vô căn cứ, không nói thật cho cậu biết.
Trên thực tế những thứ này không có một xu quan hệ nào với Khương Dã, cậu không đạt được những thành tựu kia, cho nên cậu ngậm miệng không thích nói nhiều.
Nhưng ba Khương tin, thường trở về, đối xử với cậu vô cùng dịu dàng.
Ba Khương này ở xã hội thượng lưu thường bị người khinh thường là không có văn hóa, cho nên muốn để Khương Dã làm ông ta vẻ vang. Hai năm qua thường quan tâm đến thành tích của Khương Dã, mới phát hiện, hoàn toàn chỉ có thể dùng rối tinh rối mù để hình dung!
Mẹ Khương không dám thừa nhận bà ta nói láo, chỉ có thể nói Khương Dã càng ngày càng không thích học hành, càng ngày càng hồ đồ thôi.
Ba Khương đánh cậu, cậu càng ngày càng phản nghịch, quan hệ của hai người hạ xuống âm độ.
Hết lần này đến lần khác mẹ Khương chỉ biết há mồm nói một câu: "A Dã, nhanh chóng nói xin lỗi ba con đi."
Bởi vì cha mẹ, bây giờ đối với việc học hành cậu chỉ thấy rất phiền.
Miêu Miêu bưng trái cây đứng ở phía sau, thở dài, mắt ửng đỏ đặt mâm đựng trái cây lên khay trà.
"Em... Sau này làm sao bây giờ?" Thiếu niên mười sáu tuổi, hoàn toàn đã có suy nghĩ của riêng mình rồi.
Khương Dã cũng mờ mịt, những năm này cậu chỉ lo chống đối ba mình, ngược lại đã quên, sau này cậu phải thế nào.
Trịnh Thâm đặt tay ở phía sau đầu, nhe răng với Miêu Miêu: "Anh muốn ăn nho."
Miêu Miêu trừng anh, vừa lột vỏ, nói: "Khương Dã, cha mẹ đã bạo hành gia đình với em, em sẽ tố cáo bọn họ sao?"
Khương Dã sửng sốt một lúc lâu, lắc đầu. Dù sao đây cũng là cha mẹ ruột của cậu, khi còn bé cũng đã trải qua rất nhiều năm sống vui vẻ hòa thuận.
Nhưng mà hiện tại, gánh nặng của cậu là phải chịu mọi chi phí của mình.
Miêu Miêu đút nho vào miệng Trịnh Thâm, anh ngậm, thừa dịp Khương Dã không chú ý, liếm một chút.
Mặt đỏ lên, dùng sức trừng lưu manh này, hiện giờ nên nghĩ cách giúp Khương Dã, người này còn quậy.bg-ssp-{height:px}
Trịnh Thâm thấy tay cô hơi lạnh, vội vàng xoa một chút, kéo mâm trái cây qua, tự mình lột vỏ cho Miêu Miêu.
"Tại sao cậu nhất định phải chống đối?"
Trịnh Thâm nói xong, Khương Dã chăm chú nhìn anh.
Thấy anh cầm nho trên tay đút cho cô giáo Miêu, nói với cậu: "Tại sao cậu không thông qua ông ấy để thỏa mãn mục đích của mình?"
"Cái gì?"
"Thành thật mà nói, tôi cảm thấy nếu cha mẹ cậu cứ như vậy, sau này quan hệ giữa bọn họ sẽ không quá tốt đâu, chờ cánh cậu cứng rắn, đối với sự chăm sóc của bọn họ, nhiều nhất cũng cho vài đồng tiền lẻ."
"Nếu sau này có thể phá băng, chung sống hài hòa, vậy đương nhiên là tốt."
"Nhưng bây giờ cánh cậu chưa cứng, bay không nổi, chỉ có thể nghe theo ông ấy, để đạt được mục đích của mình."
"Xét cho cùng cậu ghét học tập, hay chán ghét cha mẹ cậu, một người tàn bạo một kẻ không có trách nhiệm."
"Nếu học tập có thể để đáp trả lại việc thiếu trách nhiệm của bọn họ, cậu còn có thể ghét học hành sao?"
"Học hành không phải vì bọn họ, mà là vì mình."
Khương Dã cái hiểu cái không, mê mang liếc mắt nhìn Trịnh Thâm.
Trịnh Thâm đút nho cho Miêu Miêu cô từ chối, anh bỏ quả nhỏ đó vào miệng mình: "Nói cho cậu biết, nói cho cậu hiểu."
"Cậu ở nhà cố gắng học tập, cha mẹ cậu sẽ không tiếp tục đánh cậu, thậm chí sẽ không làm phiền cậu."
"Đương nhiên cậu có thể ở trung học lấy cớ vì chăm lo học hành, chuyển vào ký túc xá học sinh."
"Cho dù không thi đỗ hạng nhất, cũng đỡ hơn thi rớt trung học, ít nếm khổ sở hơn."
"Ở trung học ba năm, thậm chí học hành quá bận rộn, nên không về nhà, cũng được vậy."
"Đợi đến đại học, chính là lúc đôi cánh cứng rắn."
Khương Dã vẫn còn ngơ ngác, cha mẹ bảo cậu phải cố gắng học tập, cậu không thích cha mẹ, tại sao phải học tập thật giỏi?
"Cậu không có cách khác tránh khỏi trói buộc của cha mẹ, lại không muốn tố cáo bọn họ, trừ chịu thiệt cầu toàn, để cánh của mình trở nên cứng cáp hơn ra, cái gì cậu cũng không làm được."
Suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn là học trò của Miêu Miêu: "Cần gì cứ phải châm chọc, lui từng bước trời cao biển rộng, chờ cậu có thể bay, bay xa xa là được."
Đây đúng là một đôi cha mẹ rất ghê tởm, nếu Trịnh Thâm ở vị trí của Khương Dã, đã tố cáo ngay rồi, đến viện mồ côi còn tốt hơn ở nhà.
Nhưng Khương Dã không muốn tố cáo, hơn nữa tố cáo cũng không nhất định có thể dẫn người đi. Cánh cậu mềm, giãy giụa không nổi với đối phương.
Cho nên dù hiện giờ Miêu Miêu và Trịnh Thâm đặc biệt muốn để cảnh sát lo chuyện này, những vẫn cố đè lửa giận xuống, đẩy cục diện có lợi cho Khương Dã.
Một lúc lâu, cậu gật đầu, giọng nói hơi khàn: "Cảm ơn."
"Đừng cảm ơn tôi, cảm ơn cô giáo của cậu đi, nếu không phải cô ấy, tôi cũng sẽ không quan tâm đến cậu."
Khương Dã chuyển tầm mắt sang cô, nghiêm túc chân thành: "Cảm ơn."
Trịnh Thâm nói rất đúng, cậu còn quá yếu.
Đi học, vốn chính là chuyện tốt mà, đối với mình là chuyện tốt.
Đêm đó Khương Dã không trở về, nếu không sẽ không thiếu được một bữa bị đánh.
Ngày thứ hai lúc vợ chồng nhà họ Khương tức giận chạy đến trường luyện thi, đã là buổi trưa, cả phòng học chỉ có một mình Khương Dã... Vùi đầu học tập.
Mẹ Khương không dám tin vào hai mắt mình, ngược lại cơn tức của ba Khương khó lòng bình ổn, sợ cậu giả vờ giả vịt, giơ tay lên muốn đánh, cô giáo tối hôm qua đã đi đến cửa trước.
"Khương Dã, đi ăn cơm đi, em muốn thi Trạng Nguyên, không được để cơ thể xảy ra chuyện gì."
Tay ba Khương dừng lại, chậm rãi rụt về, Khương Dã ôm quyển sách đi theo cô giáo, hoàn toàn không để ý đến bọn họ.
Cơn tức trong lòng ba Khương lại tăng lên.
Buổi tối Khương Dã trở về, cũng không thèm nhìn bọn họ, đi thẳng về phòng, ba Khương tức giận mở cửa.
Ế? Cửa không khóa?
Vừa nhìn người ta đang nghiêm túc làm bài tập, câu nói buổi trưa của cô giáo kia ‘Khương Dã, nếu em muốn thi Trạng Nguyên, không được để cơ thể xảy ra chuyện gì’, lập tức nhảy ra, ba Khương lại héo.
Lỡ như thật sự có thể thi được Trạng Nguyên? Nếu phát hiện cậu giả vờ, trở về đánh cũng không muộn!
Cục tức này, lại nén trở về.
...
Chuyện nhà họ Khương, Miêu Miêu vẫn còn hơi lo lắng: "Anh nói ba em ấy còn đánh em ấy không?"
"Không đâu."
"Tại sao anh chắc chắn như vậy?"
"Ba Khương cũng không phải hoàn toàn không để ý đến Khương Dã, chẳng qua là tin gậy gộc nặn ra hiếu tử, Khương Dã vẫn có thể để ông ta thấy được hi vọng, nên sẽ không dám đánh."
"Chờ Khương Dã thi tốt nghiệp trung học xong, có thể tự mình nuôi sống bản thân, lại có văn bằng, có thể đi học đại học, cậu ấy sẽ được tự do."
"Ờ..." Miêu Miêu gật đầu, nghĩ đến mẹ Khương.
"Mẹ cậu ấy... Aiz."
Trịnh Thâm phì cười: "Mẹ cậu ta chỉ lo cho bản thân, Khương Dã cũng biết."
Miêu Miêu nói: "Ba cậu ấy cũng không được, cả ngày ở bên ngoài..."
"Đều không được cả, Miêu Miêu..."
"Hả?"
"Văn bằng của anh, đến thành phố Bắc Kinh chắc chắn có thể không nuôi nổi bản thân."
Miêu Miêu nhíu mi: "Anh, em nuôi anh!"
"Đúng ha, Miêu Miêu nhà chúng ta là tiểu phú bà."
Miêu Miêu đắc ý cười duyên, liếc anh một cái, mặt đầy phong tình: "Em thấy, đại học không có quá nhiều tiết, chủ nhật có thể làm thêm, em có thể nuôi anh."
"Anh lớn thế này, cần tiểu phú bà nuôi ha ~ "
Miêu Miêu trừng anh: "Anh cũng phải nuôi em đó!"
Giọng nói thấp xuống: "Em biết anh nuôi em rất cực khổ..."
Dáng vẻ đó của cô, trong lòng Trịnh Thâm mềm lún, rơi không chạm đất rồi.
Bảo bối của anh đấy nhé.
...
Bốn mươi ngày vừa dài vừa chậm, bọn nhỏ cũng rất dễ thương, vết thương trên mặt Khương Dã đã lành, thỉnh thoảng còn có thể nở nụ cười.
Buổi trưa mẹ cậu thường nấu canh đưa tới, mặc dù Khương Dã không để ý bà ta, nhưng vẫn húp canh.
Có lần Miêu Miêu tan việc, còn nhìn thấy ba Khương đến đón cậu, thái độ tốt hơn nhiều.
Tất cả mọi người đều tốt, chỉ có Miêu Miêu... Trong ánh mắt hoảng sợ của Trịnh Thâm, càng ngày càng gầy.
Sau khi Miêu Miêu kết thúc bốn mươi ngày, lại cùng Trịnh Thâm đi đến bệnh viện, lần này tái khám xong, rồi đi thăm Ngưu Đồ, nhóm Khương Dã, Miêu Miêu còn họp mặt bạn học, rồi sau đó sẽ phải lên đường đến thành phố Bắc Kinh.
Tóc cô quá dài, muốn cắt thành tóc ngắn ngang tai, Trịnh Thâm đánh chết không chịu, cuối cùng chỉ sửa một chút, vén ở sau tai, sau gò má là đôi vành tai xinh đẹp.
Thợ cắt tóc cũng không tin do mình cắt.
Ngược lại Trịnh Thâm, trong lòng pha trộn kinh ngạc và mâu thuẫn, đau lòng vì thịt đã biến mất và không muốn dẫn cô ra ngoài để người khác nhìn thấy.
Quả thật Miêu Miêu biến hóa có hơi lớn.
Hai người đến bệnh viện, đến phòng bác sĩ Tô, gõ cửa.
Đối phương mở cửa ra, đầu tiên là thoáng kinh ngạc, rồi sau đó: "Xin hỏi cô là..."
Miêu Miêu: "..."