Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trịnh Thâm là ai, người kia nói thật hay giả liếc một cái là thấy ngay.
"Ồ, vậy à?"
"Tất nhiên rồi!" Người đàn ông kia liếc nhìn Miêu Miêu: "Cũng là người có vợ, hiểu mà."
Không nói đến Miêu Miêu còn được, nhắc đến Trịnh Thâm càng tức giận, một tay níu chặt lấy cổ áo của gã.
"Anh bảo tôi hiểu cái gì? Năm mới tôi dẫn vợ về nhà, anh từ phía sau đột nhiên đụng phải vợ tôi, nếu xảy ra chuyện gì, anh có cái mạng cũng không đủ đền!"
Dáng vẻ hung hăng của anh khiến người đàn ông bị giữ chặt có chút sợ, hai chân run rẩy.
"Lỗi của tôi, là lỗi của tôi. Tôi sẽ bồi thường, nếu anh không chắc thẻ này có tiền không thì bây giờ tôi chuyển khoản cho anh cũng được, tôi thật sự không có thời gian, đại nhân đại lượng đi mà." Trán người đó còn có vết máu, nhưng dường như không thèm để ý, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Trịnh Thâm đọc số, đợi đối phương chuyển tiền qua.
"Người anh em, xong rồi, tôi đã có thể đi chưa?"
Trịnh Thâm cười, sau đó đột nhiên nghiêm nghị: "Không thể! Đi đến đồn cảnh sát kiểm tra xem anh có phải đào phạm không trước đã."
Nói xong đã muốn túm người đi, người đàn ông kia nóng nảy, bắt đầu tay đấm chân đá, Trịnh Thâm ra vài chiêu đã đánh ngã gã, ngồi xổm xuống: "Đừng chống đối, tay chân nhỏ còm của anh đánh không lại tôi đâu."
Vẻ mặt đối phương tuyệt vọng: "Thật sự tôi đang vội vã về nhà, rốt cuộc anh muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho tôi, bao nhiêu tiền cũng được!"
Trịnh Thâm nhếch môi cười: "Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, loại đào phạm như anh, nên đến nơi cần đến thôi."
Đối phương thật sự không ngờ ra cửa còn có thể bị người ta bắt được, chẳng lẽ người này biết thân phận của gã?
Ý niệm này mới vừa dâng lên, ở nơi xa đã truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Người đàn ông nọ hoàn toàn tuyệt vọng.
Ánh mắt Miêu Miêu hơi mở lớn, có chút kinh ngạc, anh... Thật lợi hại quá đi.
Trịnh Thâm đứng lên, nhìn xe cảnh sát, thấy toàn bộ đều là hình cảnh đang đi xuống, dẫn đầu còn là một gương mặt quen thuộc, Diệp Gia Thịnh.
Hai người gần như trăm miệng một lời: "Lại là anh/cậu?!"
"Sao cậu lại ở đây?"
"Tôi về nhà chứ sao, bị gã này theo đuôi."
"Hả, cậu đánh gã?"
"Đây không phải là đào phạm à, gã muốn chạy trốn thì tôi chỉ đành giữ gã lại, tôi không có đánh, chỉ tự vệ thôi."
Diệp Gia Thịnh bĩu môi, rõ ràng không tin, nhưng cũng không nói gì, nếu là người khác anh ta chắc chắn sẽ nghi ngờ vì sao biết đây là đào phạm. Nhưng người này là Trịnh Thâm, không cần phải hỏi nữa rồi.
"Cảnh sát các anh thật chịu khó, hết năm rồi mà còn chưa nghỉ, muốn bắt người cũng không biết phong tỏa tin tức, để người ta chạy, rồi đuổi như bay trên đường cái. Như hôm nay, bất cẩn đụng phải người dân như chúng tôi. Cũng may không có chuyện gì, nếu không các anh sẽ nghiệp chướng nặng nề đó nha ~ "
Diệp Gia Thịnh chỉ liếc mắt, Trịnh Thâm đây chính là có thể chất gây tai hoạ, còn gieo họa cho em gái của anh.
"Miêu Miêu, em không sao chứ?" Dịu dàng hỏi cô gái bên cạnh, toàn thân đồng phục, đầy chính khí.
Hình tượng đầy chính khí này hoàn toàn khác xa với Trịnh Thâm, rõ ràng là người trong sạch nhưng con người tỏa đầy phỉ khí (khí chất thổ phỉ, trộm cướp).
Cô cười đáp lễ: "Huấn luyện viên Diệp, em không sao."
Diệp Gia Thịnh gật đầu, trước gương mặt đen xì của Trịnh Thâm đưa cho Miêu Miêu một hộp chocolate: "Năm mới vui vẻ."
"Đi thôi!" Chúc mừng xong đã nhét chocolate vào lòng Miêu Miêu, mỉm cười, rồi dẫn theo tội phạm rời đi.
Để lại hai người trợn mắt há mồm.
Một người giơ hộp chocolate khó xử, một người mới vừa bừng tỉnh từ một loạt hành động khó thể tin của Diệp Gia Thịnh, nhìn chằm chằm bóng lưng người kia, anh hận không thể bước lên đánh một trận.
Ai cho anh ta lá gan đó hả?!
Trịnh Thâm cầm lấy hộp chocolate, ném vào thùng rác.
Miêu Miêu: "..."
Người đàn ông làm ra chuyện thế này nhưng không hề chột dạ: "Anh mua cho em, ai biết người khác tặng đồ có âm mưu gì!"
Miêu Miêu nhìn anh đang nhíu mày ăn nói chanh chua thì thấy buồn cười, nghẹn cười nói khẽ: "Anh có tiền hả?"
Trịnh Thâm: "..."
Anh thật sự không có tiền!
Cuối năm nay Trịnh thị phát thưởng phong phú, đây đều là tất cả vốn liếng của anh, hôm nay cũng sử dụng hết tiền tiết kiệm để mua đồ Tết rồi...
Món này vừa nhìn đã biết không phải hạng xoàng, bây giờ anh thật sự không thể mua nổi!
Trịnh Thâm ngồi xổm xuống đất, ủ rũ cúi đầu, anh cảm thấy mình còn vô dụng hơn một tên trộm, thứ vợ thích cũng mua không nổi!
Lúc này Miêu Miêu cũng đau lòng, chỉ có thể nhìn anh như con chó lớn ủ rũ cúi đầu, trông rất buồn cười.
"Anh."
"Hả?"
"Em không thích ăn chocolate."
Ánh mắt Trịnh Thâm sáng lên, nhưng nhanh chóng ảm đạm: "Đừng vì anh mà khiến mình chịu thiệt, lần trước không phải em rất thích ăn sao?"
"Bởi vì đó là anh đút mà!"
Vừa dứt lời, người đàn ông trước mặt lập tức đứng lên.
"Á!"
Cô gái nhỏ nhanh chân bỏ chạy, đáng tiếc trong chốc lát lại chạy trở về.
Quên mất là đi xe.
...
Diệp Gia Thịnh nhốt người vào, năm sau tái thẩm, trong nhà gọi mấy cuộc điện thoại đến thúc giục rồi.
"Chú nhỏ, chocolate của cháu đâu!" Diệp mập mạp mong đợi nhìn anh ta.
Diệp Gia Thịnh không khỏi đỏ mặt, quay đầu đi: "Cháu giảm cân mà, ăn chocolate gì, không có mua."
Diệp béo nổi giận: "Chú nhỏ!!! Cháu tặng người ta mà!"
Chú nhỏ của cậu đi hai bước, quay đầu lại: "Tặng cho cô gái cháu thích à?"
Cậu bé mập đỏ mặt.
Diệp Gia Thịnh nghiêm trang: "Đừng tặng chocolate, cẩn thận bị đánh, bé gái đều rất sợ béo lên."
"Thật ạ?" Ánh mắt hơi mở, vẻ mặt tín nhiệm.
Diệp Gia Thịnh hơi xoay đầu đi: "Thật chứ! Ăn cơm nhanh đi, sau đó tìm món quà thích hợp khác."
"Vâng..." Cậu bé mập thành thật gật đầu.
Toàn thể nhà họ Diệp, có truyền thống kéo dài nhiều năm, ăn cơm trưa trong vui vẻ.bg-ssp-{height:px}
Lão gia tử đứng đầu nhìn về phía Diệp Gia Thịnh, cười híp mắt nói: "Gia Thịnh à, tuổi không còn nhỏ nữa rồi, lúc nào thì dẫn bạn gái về đây?"
Lưu Linh vừa nghe lập tức nhìn về phía Diệp Gia Thịnh, bà còn quan tâm chuyện này hơn lão gia tử đấy.
"Đúng vậy, con trai à, lần trước không phải nói có cô gái mà mình thích rồi sao? Thế nào?"
Diệp Gia Thịnh liếc một cái, thờ ơ nói: "Bát tự còn chưa xem đâu."
Lão gia tử để đũa xuống: "Hay do công việc quá bận rộn? Cháu có thể dành ra một khoảng thời gian mà, quan trọng là vấn đề về tình cảm."
"Thành gia lập nghiệp, nghiệp đã lập rồi, cũng nên thành gia thôi!"
"Không cần, cháu..."
Ba Diệp Gia Thịnh chặn lời anh ta: "Năm sau dành ra ba tháng, giải quyết vấn đề cá nhân."
Xong, trực tiếp vỗ bàn quyết định.
...
Cuối cùng quà tặng của Diệp mập mạp không được tặng đi, vốn là đặt một hộp chocolate mà cũng không dám tặng, hiện giờ chocolate đã không còn, nhưng không phải vẫn không dám tặng cái khác sao?
"Chú nhỏ."
"Hả?"
"Cháu chờ người khác chia tay có phải rất thất đức không?" Ánh sáng trong đôi mắt cũng ảm đạm xuống.
Diệp Gia Thịnh sờ đầu cậu: "Cháu có thể đợi, nếu bây giờ không đợi được, vậy có lẽ cô gái đó không phải là người định mệnh của cháu."
"Chú tin vào định mệnh sao?"
Diệp Gia Thịnh nghĩ đến đôi mắt trong trí nhớ khi gặp ở thành phố W kia, trở về thành phố Bắc Kinh lại gặp được, còn trở thành huấn luyện viên của cô ấy...
"Không tin."
"..."
"Nhưng chú tin vào duyên phận."
"Ài..." Diệp mập mạp nghĩ đến chocolate, cậu cảm giác mình và cô ấy không có duyên phận rồi.
...
Bên này Diệp mập mạp buồn xuân thu, bên kia Trịnh Thâm và Miêu Miêu vừa làm vằn thắn vừa xem ti vi.
Trịnh Thâm còn mua những loại thịt như gà vịt cá, rõ ràng buổi tối muốn ‘trổ tài nấu nướng’.
"Chưng đấy, anh thật sự có thể ư?" Miêu Miêu nháy mắt.
Trịnh Thâm hôn cô một cái: "Buổi tối cho em nếm thử tay nghề đầu bếp!"
Miêu Miêu cười, TV đang chiếu trận đấu bóng rổ, nhìn bên cạnh viết Mỹ thi đấu gì đấy.
Cô xem không hiểu cái này, tầm mắt lướt qua, đột nhiên sửng sốt.
"Ô?"
"Sao thế?" Trịnh Thâm nghi ngờ.
"Hình như em nhìn thấy cậu bàn ngồi cùng bàn năm trung học đệ nhị rồi."
Trịnh Thâm chớp mắt, đột nhiên chợt nghĩ đến cậu nam sinh đó, dáng vẻ còn rất đẹp trai, quan trọng nhất chính là, thích Miêu Miêu!!!
"Ở đâu?" Ánh mắt dán vào ti vi, không hề di chuyển.
"Ống kính lướt qua lúc thay người thì nhìn thấy."
"À..."
Động tác trên tay Trịnh Thâm chậm lại, nhìn chằm chằm vào màn hình, để phòng ngừa mình bỏ sót.
"Có thể do em nhìn lầm rồi chăng." Miêu Miêu lắc đầu, cuộc thi đấu này thoạt nhìn không phải người bình thường có thể tham gia được.
Lúc này mới nửa năm, cậu ấy lợi hại vậy sao?
Lại một lát sau, lúc trọng tài mời người thay thế, người kia đi lên.
Lúc này Miêu Miêu xác định, mình thật sự không nhận lầm, chính là Đoàn Trạch.
"Thật sự là cậu ta!"
Miêu Miêu chỉ có cảm giác kinh ngạc của một người bình thường khi đột nhiên thấy trên TV xuất hiện bạn học của mình thôi, chẳng có gì hơn.
Tất nhiên trong lòng Trịnh Thâm không thể dễ chịu được.
Đoàn Trạch này ra sân cực kỳ nổi bật, trong một đám da đen, dáng vẻ của cậu ta rất xuất chúng.
Còn có hai người da trắng, nhưng cũng không đẹp mắt như cậu ta, mặc dù hơi thiếu một chút mạnh mẽ nhưng chơi bóng rổ vẫn khá xuất sắc.
"Miêu Miêu."
"Hả?"
"Cậu ta đẹp trai không?"
"Đẹp trai chứ!"
Vẻ mặt Trịnh Thâm tối sầm, cô nhóc bên cạnh giữ lấy vai anh: "Nhưng không đẹp trai bằng anh của em!"
Cô không nói dối, trên thế giới này trong ngàn vạn người đàn ông đẹp trai nhất, nhưng Trịnh Thâm, không ai đẹp trai hơn anh!
Trận thi đấu này kết thúc rất nhanh, Đoàn Trạch ra sân không được bao lâu. Chẳng qua trong hai ba phút đầu, cậu ta cũng tương đối có thực lực.
Kết thúc rõ ràng bọn họ thắng, mọi người trong đội ôm cậu tung hô.
Màn hình rất nhanh lướt qua, lại đến một cuộc tranh tài khác, thì ra là đây là trận đấu giải bóng rổ của sinh viên nam đại học Mỹ, Đoàn Trạch ra sân là hợp lý.
"Mọi người xong rồi, đâu còn thú vị gì nữa." Trịnh Thâm lại bắt đầu chua.
Hai tay còn dính bột mì của Miêu Miêu xoa mặt anh, mắt hai người đối nhau.
Gương mặt anh tuấn của anh xuất hiện trước mặt cô, dáng vẻ rất hung dữ, đáng tiếc trong đôi mắt tràn đầy tội nghiệp.
‘Chụt’ hôn một cái.
"Ngoan, em thích anh nhất, đừng ăn dấm nữa."
Trịnh Thâm sửng sốt, choáng váng, ngây ngẩn cả người.
Bảo bối ngoan đang dụ dỗ anh ư?
Anh được vợ dỗ dành rồi hả?
Trong lòng chợt vui vẻ, ngây ngất.
Miêu Miêu thấy anh vui sướng tiếp tục làm vằn thắn, phì cười.
Vua dấm này, thật dễ dụ quá đi!