Ông Xã Là Trung Khuyển

chương 83: hoa hồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Miêu Miêu vùi mặt vào vai Trịnh Thâm, cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ anh.

Cô yêu anh, từ khi người đàn ông này cõng cô ra khỏi thành phố H, sau ba, anh là tất cả của cô.

Miêu Miêu có hai nghịch lân, một là Miêu Tranh, một là Trịnh Thâm. Hãm hại Miêu Tranh, hoặc cướp đi Trịnh Thâm, đều như đâm vào lòng cô một dao.

Nếu bây giờ Miêu Miêu chịu nỗi đau đâm thấu tim, thì trái tim Trịnh Thâm như đang bị khoét một lỗ.

Anh đã từng nói sẽ không để cô rơi nước mắt, nước mắt cô quý giá như vậy không nên rơi xuống lúc bi thương, cô khóc, chính là lỗi của anh.

Để cô rơi nước mắt, anh chính là tội nhân.

Trịnh Thâm liều mạng chạy, theo nước mắt Miêu Miêu, là từng giọt mồ hôi to như hạt đậu của anh, lăn xuống quai hàm, thấm vào đất.

...

"Này, cẩn thận một chút, không cần tiền lương nữa rồi hả?!" Hai tay chống nạnh, như sếp bự.

Là một trợ lý thâm niên, Nhậm Thiệu phát hiện kể từ sau khi mình đến Trịnh thị, càng ngày càng phát triển theo chiều hướng tiểu đệ rồi!

Quan trọng là, còn vui vẻ chịu đựng mới ghê!

Ngay sau đó ngồi chồm hổm xuống đất, nặng nề rít một hơi thuốc lá, cố làm ra vẻ mặt tang thương.

Lão đại của anh ta đưa một ‘trợ lý thâm niên’ như anh ta đến canh chừng, sao anh ta lại còn cảm thấy vinh hạnh chứ?!

Ngẩng đầu nhìn các công nhân bận rộn dàn dựng trong sân, hung hăng mắng chửi chủ nghĩa tư bản một trận.

Chỉ là cầu hôn thôi mà, có cần phô trương vậy không!

Con ngươi đảo một vòng, đột nhiên sửng sốt.

Sếp?!

Vị sếp hung tàn như Diêm La vương kia, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt gấp gáp.

Nhậm Thiệu vội vàng bước lên, mới chú ý đến sau lưng của anh còn cõng một cô gái!

"Sê... Sếp?" Anh ta há hốc mồm, trố mắt cứng lưỡi.

Trịnh Thâm hơi ngẩng đầu, trong đôi mắt như đang nổi bão: "Hoa, đưa toàn bộ đến đây."

Nhậm Thiệu ngơ ngác ngây ngốc nhìn Trịnh Thâm, bây giờ muốn bày tỏ rồi. ‘Trợ lý thâm niên’ khác xa sếp bự, khi nhìn thấy cô gái trên lưng kia, chân Nhậm Thiệu chợt cử động.

Sếp chọc gì đến bà chủ rồi hả?

Điện thoại trên tay đã nhanh chóng kết nối.

"Này, lão Hà, mau mang hết hoa đến đây! Phải dùng tốc độ nhanh nhất, tôi sẽ gọi một nhóm nhân viên đi qua hỗ trợ!"

"Cái gì? Một nửa còn chưa nở? Tôi biết chưa nở rồi, nở hay chưa nở gì cũng đưa hết qua đây, gấp lắm rồi, sếp muốn cầu hôn trước khi trời tối, nhanh lên!"

Nhức đầu cúp điện thoại, đồ chơi hoa này đang thịnh, hầu như cần phải có đủ thời gian để nở, sử dụng lúc nó kiều diễm nhất, bây giờ, một nửa hoa còn chưa nở...

Nhậm Thiệu bày tỏ, có dính dáng gì đến vợ thì sếp đều tương đối mất bình tĩnh, thật khiến người ta đau đầu!

Ngay sau đó hiển thị dãy số của người khác: "A lô, ông chủ Khổng."

"Không phải, hôm nay tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm. Nếu ông muốn hòa giải với Trịnh thị thì đơn giản thôi, mang hết hoa hồng còn sống của trang viên các người đưa đến biệt thự Vũ Tú một cách nhanh nhất đi."

... .

Trịnh Thâm cõng Miêu Miêu đến phía sau vườn, có một gốc cây cổ thụ thật to, phía dưới là xích đu, trang trí đơn giản xinh đẹp.

Đặt cô xuống, ôm ngồi trên ghế, Trịnh Thâm nâng mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt cô, vẻ mặt thương yêu.

"Miêu Miêu, nhìn anh này."

Cô đắm chìm trong bi thương của bản thân, rồi bừng tỉnh trong nụ hôn dịu dàng đầy yêu thương của anh, mặt đầy nước mắt, hoa lê đẫm mưa.

Quá lâu không khóc, vừa khóc đã có chút không dừng được.

Trịnh Thâm liều mạng lau nhưng vẫn không lau sạch nước mắt cho cô, cắn răng, dán môi lên, cạy mở hàm, xông thẳng về phía trước.

Miêu Miêu ngây ngẩn cả người, nước mắt cũng ngừng lại.

Trịnh Thâm buông cô ra, thấy vành mắt lại đọng nước, tiếp tục dán vào.

Buông ra, lại hôn.

"Này mít ướt, em mà khóc thì anh sẽ hôn em." Trịnh Thâm thấp giọng uy hiếp cô.

Miêu Miêu bị dọa sợ không dám lên tiếng.

Nhìn cô như thế, trái tim Trịnh Thâm cũng tan ra, hận không thể móc hết toàn bộ cho cô xem.

"Em..."

Trịnh Thâm muốn nói hết mọi thứ với cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì không nỡ.

"Anh không có quan hệ gì với Chu Thiến cả, cô ta tìm anh là có chuyện khác, anh không muốn nói cho em biết vì không nỡ thấy em khổ sở. Rất nhiều việc không biết thì mãi mãi đừng nên biết, anh yêu em, thế là đủ rồi."

"Em nói lòng anh, trong hai năm đã có người khác tiến vào từng chút, em nói thế có nghĩ đến anh sẽ đau khổ thế nào không?"

Trịnh Thâm cầm tay cô để lên tim mình, cảm nhận nhịp đập của nó: "Trái tim anh là của em, tất cả đều là của em, nó đã đầy lắm rồi, không ai có thể chen vào được nữa."

"Cuộc sống của anh tồn tại vì em!"

Rồi đặt tay cô lên tim cô: "Nhóc con xấu xa, trong lòng em thì sao, ngoài anh ra còn có ba, bạn bè, còn trong anh chỉ có em, chỉ chứa đủ một mình em thôi."

Anh nói xong, Miêu Miêu ngây ngốc nhìn anh. Trong mắt của anh rất nghiêm túc, đầy thâm tình, trời lạnh thế này, mà trán đã mướt mồ hôi.bg-ssp-{height:px}

Cô cắn môi dưới, vươn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh: Anh, em xin lỗi... Em không nên nghi ngờ anh."

Nhìn vẻ mặt áy náy của cô, Trịnh Thâm lại cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Anh nói, cô sẽ tin, chỉ cần như vậy, đã khiến anh vui vẻ đến không còn là mình nữa.

Bầu trời đột nhiên nổi tuyết, từng mảng lớn rơi xuống đất.

Trên xích đu của hai người có ô che, nên không rơi vào người bọn họ.

Trịnh Thâm kéo một cái chăn nhỏ qua, đắp lên người cô, rồi cởi áo khoác ngoài, bọc người vào lòng. Bên ngoài tuyết bay tán loạn, nhưng Miêu Miêu không hề thấy lạnh.

Thế nhưng anh vẫn sợ cô bị lạnh, đưa tay chà chỗ ngồi trên xích đu chốc lát, ghế xích đu mới dần ấm lên.

Che kín chăn, lại ngồi xổm xuống cởi giày cô ra, chân hơi lạnh rồi, Trịnh Thâm ấn chúng vào trong lòng, ấm rồi mới nhét vào ghế, đắp kín, ôm cả người và chăn vào lòng.

Trời lạnh thế này, nhưng Miêu Miêu lại thấy thật ấm.

An tĩnh ôm trong chốc lát, giọng của Miêu Miêu đã khàn vì khóc, hỏi anh: "Vậy cuối cùng anh giấu em điều gì?"

Trịnh Thâm im lặng.

"Em đã trưởng thành rồi, chuyện nên biết em có quyền được biết. Anh, anh chứng kiến em lớn thế này, đã là đại nhân vật người Thang gia thôn không dám chọc rồi!"

Trịnh Thâm hôn tóc cô: "Anh muốn em mãi mãi chỉ là cô bé thôi."

Miêu Miêu trừng anh, Trịnh Thâm nhìn ánh mắt còn sưng đỏ kia, thở dài.

Anh đột nhiên hiểu, có lúc giấu diếm cũng không hẳn là chuyện tốt, anh cảm thấy cô là một cô bé, nhưng bản thân cô lại muốn trở thành người phụ nữ có thể cùng anh kề vai chiến đấu.

"Chu Thiến là cô ruột của em."

"Cái gì?" Miêu Miêu ngây ngẩn cả người.

Đó là một chuyện xưa vô cùng máu chó nhưng cực kỳ chân thật, ba Chu Thiến là Chu Nghị, vốn là người phương nam, lúc tuổi còn trẻ đã chạy đến thành phố Bắc Kinh gây dựng sự nghiệp, đi một lúc đã qua nhiều năm, để lại Miêu Tranh ba tuổi và cả cha mẹ cho bà nội Miêu Miêu, Miêu Ngọc Phương.

Miêu Ngọc Phương trăm đắng nghìn cay nuôi Miêu Tranh đến tuổi, rồi sau đó đưa tiễn hai người già của nhà họ Chu đi khuất bóng.

Khi đó không có điện thoại, ông ta ra ngoài làm ăn, nhưng không viết thư về, không trở lại, đó chính là sống chết không rõ.

Năm Miêu Tranh tuổi ấy, Chu Nghị trở về, lái xe, áo mũ chỉnh tề.

Khi đó cũng đã kết hôn, Miêu Ngọc Phương chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng vô cùng già nua.

Lúc đó đột nhiên gặp lại người chồng mình đau khổ chờ đợi nhiều năm, thì ngượng ngùng xấu hổ không dám cất lời.

Thiên kim tướng phủ Vương Bảo Xuyến ở căn nhà hầm lạnh lẽo đợi mười tám năm, chờ được không chỉ có thánh chỉ phong Hậu, mà còn thêm công chúa Đại Toán [], thì khỏi cần phải nói đến người phụ nữ hương dã như Miêu Ngọc Phương.

[] Dựa theo tích nhân gian của Tiết Bình Quý – Vương Bảo Xuyến: Đường triều, kinh đô Trường An, Gián nghị đại thần Vương Doãn có ba cô con gái, út nữ Vương Bảo Xuyến có dung mạo chim sa cá lặn, vương công đại thần, con em thế gia người theo đuổi nhiều như cá diếc qua sông. Vậy mà, Vương Bảo Xuyến lại tình hữu độc chung với Tiết Bình Quý – chỉ là một kẻ nghèo hèn. Trải qua màn ném tú cầu, Vương Bảo Xuyến quyết định gả cho Tiết Bình Quý, Vương Doãn giận mà đánh ra ba chưởng đoạn tuyệt quan hệ phụ nữ với nàng, Vương Bảo Xuyến tan nát cõi lòng, theo Tiết Bình Quý vào căn nhà hầm lạnh lẽo sinh sống.

Tiết Bình Quý chân chất, dũng mãnh có ý chí cầu tiến, nhập ngũ chinh chiến đến Tây Lương xa xôi, Vương Bảo Xuyến tự mình ở nhà hầm lạnh lẽo năm, trải qua nghèo túng bệnh tật, gian nan đợi Tiết Bình Quý trở về. Tiết Bình Quý nhiều lần vượt qua nguy hiểm, liên tiếp bị ám toán, đồng thời cũng xông vào cửa ải khó, xây dựng chiến công, rốt cục bình định biên quan, khải hoàn trở về.

Công chúa Đại Toán của Tây Lương thầm mến Tiết Bình Quý nhiều năm, cũng cảm phục tình yêu kiên trinh của Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến, không để ý sinh tử của mình, trợ giúp Tiết Bình Quý chuyển nguy thành an, lập được chiến công. Sau khi trở lại kinh đô, Đường Hi Tông muốn trọng dụng Tiết Bình Quý, vậy mà Tiết Bình Quý lại mang theo Vương Bảo Xuyến và công chúa Đại Toán rời khỏi kinh đô, đi đến biên quan. (Nguồn: )

Còn có sự tích, Tiết Bình Quý là thái tử thất lạc, sau đó được lên làm vua, đón Vương Bảo Xuyến về phong Hậu, nhưng chỉ qua ngày sau Tiết mất, Vương Bảo Xuyến làm Hậu đúng ngày. năm chờ đợi đổi lại sự hạnh phúc vui vẻ trong ngày, sau đó bà lại sống cô độc lẻ loi. (Hết chú thích)

Chu Nghị trở về để ly hôn.

Lúc ban đầu đương nhiên bà ấy hoảng hốt luống cuống, Chu Nghị nói xong, Miêu Ngọc Phương cũng chỉ có thể đành rơi nước mắt mà ly hôn.

Mỗi một người mẹ đều luôn hi sinh vì con mình, Miêu Ngọc Phương đưa ra điều kiện, muốn Chu Nghị nuôi nấng Miêu Tranh.

Con trai của mình, Chu Nghị vốn không thể bỏ mặc không quan tâm, đương nhiên đã dẫn theo Miêu Tranh đến thành phố Bắc Kinh, đúng rồi, khi đó cậu ấy tên là Chu Tranh.

Chu Nghị đối xử với con trai cũng tạm được, thỉnh thoảng Miêu Tranh muốn mẹ thì Chu Nghị cũng cho cậu ấy đi gặp.

Nhưng năm Miêu Tranh mười chín tuổi, vợ của phú hào Chu Nghị mang thai, con chính là Chu Thiến.

Bà ta sợ Miêu Tranh giành gia sản với con gái bà ta, dù sao Miêu Tranh là một bé trai, không biết bà ta còn có thể sinh ra một đứa khác không.

Cho nên từ khi bà ta mang thai, luôn đày đọa Miêu Tranh, cậu chỉ đang học lớp mười hai, không có bất kỳ tư cách phản kháng, phụ nữ có thai lớn nhất, nên Chu Nghị cứ thờ ơ lạnh nhạt như thế.

Không rõ từ đâu Miêu Ngọc Phương biết Miêu Tranh sống không tốt, khi tận mắt nhìn thấy cuộc sống kham khổ của Miêu Tranh, bà ấy đã bệnh không dậy nổi, không được mấy ngày đã qua đời.

Sau đó Miêu Tranh tự rời nhà trốn đi, đến thành phố H xa xôi, ngụ ở Thang gia thôn – một nơi hẻo lánh mà Chu Nghị không tìm được.

Dựa vào nhà vợ, quyền thế của Chu Nghị càng lúc càng lớn, đến bây giờ đã có thể được xưng là ‘nhà họ Chu’. Nhưng về già, ông ta bắt đầu hối hận vì chuyện đã làm, nên phí hết tâm tư tìm được Miêu Miêu, muốn mang về nhà họ Chu.

Đâu biết sẽ gặp phải một kẻ hung tàn như Trịnh Thâm vậy.

Anh kể xong thì lau nước mắt cho Miêu Miêu, vì thế đây chính là nguyên nhân mà anh không muốn kể với Miêu Miêu, Miêu Tranh chính là điểm yếu của cô, đâm một cái sẽ đau đến cùng cực.

"Đừng khóc, đừng khóc nữa." Vỗ nhè nhẹ lưng vào lưng cô.

"Em thấy không, anh không giấu em chuyện gì nữa rồi, em muốn cùng anh gánh vác, vậy phải thật dũng cảm, đừng khóc, bé ngoan, em khóc làm lòng anh cũng đau rồi này." Chuyện lần này quả thật đã dạy cho Trịnh Thâm một bài học, Miêu Miêu đã có thể tự mình chịu trách nhiệm rồi. Anh quá bá đạo, hơn nửa năm này quen làm ông tổng, khó tránh khỏi sẽ tự tiện ra quyết định.

Nếu hai người muốn không có hiểu lầm, thì phải thẳng thắn với nhau.

Miêu Miêu ôm ngực lau khô nước mắt, quả thật khóc không giải quyết được vấn đề, mặc dù bây giờ cô nhớ đến những uất ức mà Miêu Tranh phải nhận đã thấy vô cùng khó chịu.

Ba cô tốt như vậy, lại bị người như thế làm tổn thương!

"Anh, chuyện nhà họ Chu em sẽ tự mình giải quyết, sau này anh đừng giấu diếm em gì nữa nhé..."

Trịnh Thâm kiên định gật đầu: "Tuyệt đối sẽ không đâu!"

Cũng vừa lúc đó, xung quanh pháo hoa nở rợp trời, Miêu Miêu bị dọa ôm chầm lấy Trịnh Thâm.

Thời điểm thật vừa khít, Trịnh Thâm bày tỏ, có thể tăng lương cho Nhậm Thiệu rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Nhậm Thiệu tỏ vẻ: Tôi thật sự chỉ là trợ lý thâm niên mà thôi!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio