Hắn bước mãi cuối cùng bàn chân của hắn cũng chịu dừng lại trước cửa phòng của nó. Đôi tay hắn nắm lấy cánh cửa và bật mở ra
- Nè... nè... Tuấn(hắn) cậu ta đứng ngoài cửa mà kêu
- Gì nữa hắn bực bội
- Nhớ coi cho kỹ đi nha cậu ta nheo mắt
- Ừ ờ biết
Hắn bước lại giường nó nằm, xem xét phía sau cổ của nó xem coi có hình ngôi sao như cậu ta nói không?! Chưa đầy phút hắn đứng hình người, hắn không tin được người mà hắn tìm lại đang ở bên cạnh hắn và đang yên giấc mộng ngàn thu trong căn phòng này. Những lời cậu ta nói là thật không sai một tý tẹo nào, hình ngôi sao ấy chính là vết bốt ik chang vị hôn thê hồi nhỏ không thay đổi tý nào
- Đúng... đúng... là cô ấy rồi
- Vậy thì cậu phải cảm ơn tớ vì thông báo cho cậu biết tin vui này chứ cậu ta chu mỏ
- Cậu muốn trả ơn cái gì???!
- Cái đó thì để sau, giờ cậu phải chăm sóc cho cô ấy cái đã
- Ừ, mà cô ấy bị ra sao
- Nhìn khắp thân thể chắc có lẽ cô ấy đã bị hành hạ mấy tháng qua, bị sốt cao, hình như cô ấy đã bị bỏ đói mấy tháng nay, tuột huyết áp, cơ thể bầm tím đầy người.
- Tại sao... tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy chứ hắn tức giận
- Không biết
Hắn mò trong túi chiếc điện thoại siêu cấp vô hạn có của hắn (hơi quá:>_