Cùng lúc đó, trên đài quan sát, có hai người đang lẳng lặng đứng cạnh nhau, ngắm nhìn hàng vạn ngọn đèn thắp sáng bên dưới.
Hình ảnh trước mắt, đẹp không sao tả xiết.
"Tiểu Nặc, đã trễ thế này, anh ta vẫn yên tâm để em một mình ở bên ngoài sao?"
Nghe hỏi vậy, Duẫn Nặc quay đầu lại, đón nhận tròng mắt đen nhánh thâm thúy của người kia.
Một lát sau, cô mỉm cười đáp: "Hai chúng ta ở chung một chỗ, làm sao lại nhắc tới anh ta làm gì?"
Trác Quân đi tới, vuốt vuốt sợi tóc trên trán bị gió thổi có chút xốc xếch của cô lại cho ngay ngắn .
Anh liền cười khẽ, nụ cười nhẹ như gió, vô cùng tuấn mỹ.
"Anh chỉ sợ..."
Duẫn Nặc cau mày nói: "Một đại thiếu gia không sợ trời không sợ đất, thế nào mà vào lúc này đột nhiên lại giống như đứa bé, anh nói xem, phải sợ cái gì chứ?"
Duẫn Nặc không nghĩ tới, sau khi anh tỉnh lại, sẽ đuổi theo cô tới Thái Lan.
Khi cô vừa rời khỏi Tần Mạc không tới hai phút, liền nhận được điện thoại của anh.
Sau đó, cô liền ra khỏi khách sạn, lên xe của anh du ngoạn.
Người đàn ông này rất ưu tú, thông thạo nhiều thứ tiếng khác nhau, cả ngày hôm nay, anh dẫn cô đi thăm thú rất nhiều danh lam thắng cảnh, tối đến, liền mang cô tới đài quan sát này, ngắm nhìn hàng vạn ngọn đèn trời.
Đối với sự xuất hiện này của anh cô thật mừng rỡ, cũng thấy kích động không thôi.
Rất may là còn có anh, nếu không một mình ở nơi đất khách quê người này không biết phải trải qua như thế nào?
"Anh sợ anh ta tới tìm em, em sẽ bỏ anh lại lần nữa mà đi theo anh ta."
Nói lời này ra đáy mắt của anh liền toát lên vẻ khổ sở, đau thương.
Thấy thế tim của Duẫn Nặc bị giày xéo một trận, đau âm ỉ.
"Đồ ngốc, sao em bỏ anh lại được chứ?". Cô đưa tay sờ sờ lên gương mặt tuấn mỹ không có chút tỳ vết nào của anh, khẽ cười: "Em thề, sau này, sẽ không bao giờ ... bỏ anh lại nữa."
Trác Quân có chút không tin lắc đầu nói: "Không, em sẽ vẫn bỏ lại anh thôi, bởi vì em và anh ta đã kết hôn, bởi vì người em yêu, chính là anh ta."
". . . . . ." diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.bg-ssp-{height:px}
Nhìn vào đôi mắt thâm thúy đa tình của người đàn ông này, ánh mắt chất chứa thật nhiều cảm xúc ưu thương làm cho Duẫn Nặc thấy vô cùng khó chịu.
Đúng vậy, cô và Tần Mạc đã kết hôn.
Nhưng hiện tại cô chưa chắc đã còn yêu anh ta.
Chờ qua kỳ trăng mật này về đến nhà, cô lập tức sẽ ly hôn với anh ta, đến lúc đó cô có thể cùng Trác Quân ở chung một chỗ, cũng sẽ không tách ra nữa.
Nhưng mà bây giờ, cô không thể nói gì với anh cả.
Cho nên, liền tìm cách dời đi đề tài bi thương này.
"Trác Quân, anh mau nhìn xem, đấy là cái gì? Sao băng có phải không?"
Trác Quân lại không bị dời sự chú ý đi chút nào, vẫn lưu luyến si mê nhìn chằm chằm vào cô như cũ.
Duẫn Nặc lại không nhìn lại anh, chắp hai tay hướng lên trên bầu trời đêm mênh mông mà ước nguyện.
Gió nhè nhẹ thổi tới, không khí vào đêm se se lạnh, Trác Quân tiến lên phía trước, nhẹ nhàng choàng tay lên vai cô, hy vọng có thể cho cô một chút ấm áp.
Vậy mà, trong lúc này, tại cửa phía sau của đài quan sát, lại xuất hiện một người đàn ông tên là Tần Mạc.
Anh vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy trong cảnh đêm lung linh huyền ảo, hai bóng người đang ôm nhau thật thân thiết.
Bàn tay, bất giác nắm lại thật chặt, trán nổi đầy gân xanh, cắn răng nghiến lợi tiến đến.
Con ngươi trong đôi mắt âm u sắc lạnh tựa như loài Báo đang rình rập con mồi.
Cả một buổi tối anh đã đi đến không biết bao nhiêu địa phương nhưng cũng không tìm được cô, cuối cùng phải dùng đến định vị GPS, mới biết cô đang ở chỗ này.
Không nghĩ tới vừa chạy đến, đã nhìn thấy một màn như vậy.
Vợ mới cưới của mình ở bên ngoài thân mật tư tình cùng với đàn ông khác, người luôn luôn cao ngạo như Tần Mạc anh, sao có thể chịu được đả kích như vậy.
Anh sải bước đi tới, từng bước từng bước, dần dần đến gần hai người kia.
Đột nhiên, anh chợt kéo Trác Quân ra, rồi bất ngờ tung một cú đấm về phía người đối diện.