Ngày tiếp theo, không biết Tần Mạc làm thế nào mà khiến cho Duẫn Nặc cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, cũng rất vui vẻ.
Vui đến mức dường như cô đã hoàn toàn quên mất, mình hận Tần Mạc và cần phải giữ khoảng cách với anh.
Thời gian thoáng một cái, một tháng trăng mật của bọn họ liền kết thúc.
Hôm nay là ngày kết thúc hành trình, bọn họ đã đặt chân đến sân bay trong nước.
Tần Mạc một tay kéo hành lý, một tay ôm lấy vòng eo của Duẫn Nặc, hai người giống như mọi đôi vợ chồng mới cưới vừa đi trăng mật về, ân ái khăng khí đi lại trong biển người nối liền không dứt.
Mới vừa đi ra đại sảnh, cách đó không xa, liền truyền đến tiếng gọi của Lục Vân Kỳ: "Tiểu Nặc, ở đây."
Duẫn Nặc ngẩng đầu nhìn lên, người đang đứng trước chiếc xe hơi cực kỳ khí phách không phải là anh cả của cô sao.
Nói vậy, là anh cố ý tới đây để đón bọn họ!
"Anh cả." Duẫn Nặc liền gạt tay của Tần Mạc đang đặt ở ngang hông mình, sải bước chạy về phía Lục Vân kỳ, nhiệt tình tặng cho ông anh trai mình một cái ôm thật chặt.
"Anh cả, một tháng không gặp, nhớ mọi người muốn chết rồi."
Ở trước mặt Lục Vân Kỳ, cô vĩnh viễn là một cô gái nhỏ chưa trưởng thành.
Người nhà họ Lục, ai cũng yêu thương cô đến tận xương cả.
Lục Vân Kỳ đẩy cô ra, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi hỏi: "Một tháng này, chơi vui vẻ chứ?"
"Vâng!"
Tần Mạc đi lên trước, lễ phép chào một tiếng: "Anh cả."
Lục Vân Kỳ khẽ mỉm cười, gật đầu một cái.
Đang lúc ấy thì một cô gái từ trên xe bước xuống, dịu dàng thành thực, đẹp như ngọc tạc.
Lục Vân Kỳ liền kéo cô ấy đến, lên tiếng giới thiệu: "Tiểu Nặc, cô ấy, là bạn gái của anh, Thượng Văn Tịch."
Tiếp đó, lại quay sang noi với người kia: "Vãn Tịch, đây là em gái của anh, Tiểu Nặc, còn cậu ta là chồng mới cưới của Tiểu Nặc, Tần Mạc."
Trong tiếng giới thiệu của Lục Vãn Kỳ, đại não của người nào đó liền nổ tung. Trừ Lục Vân Kỳ, ánh mắt của người bọn họ đều tập trung vào một chỗ, lộ ra không khí quỷ dị mà lạnh lẽo, hung hăng đâm vào trên người của ai đó.bg-ssp-{height:px}
Thượng Vãn Tinh. Thượng Vãn Tịch....
Trong đầu của Duẫn Nặc, vẫn không ngừng vang vọng cái tên của người phụ nữ này, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh ông anh của mình mà ngây người, sửng sốt.
Thượng Vãn Tịch, cô ta không phải là người tình của Tần Mạc hay sao?
Cũng bởi vì cô ta mà ba năm sau, anh cả của cô đã phải chết oan chết uổng, cô ta liên thủ với Tần Mạc, cướp lấy tất cả những gì thuộc về nhà họ Lục..
Không được, cô tuyệt đối sẽ không để cho anh cả cưới một người phụ nữ ác độc như vậy.
Bỗng nhiên, cô đẩy Thượng Vãn Tịch ra, kéo Lục Vân Kỳ qua một bên, gấp gáp nói: "Anh à, cô ta thật sự là bạn gái của anh sao?"
Lục Vân Kỳ không hiểu đầu của tai nheo ra sao, liền đáp: "Đúng vậy, thế nào?"
"Không, anh mau lập tức chia tay đi, cô ta không xứng với anh đâu, hãy mau lập tức chia tay với cô ta đi."
Lục Vân Kỳ rất buồn bực, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hốt hoảng nóng lòng của cô em mình, đau lòng sờ sờ lên trán của cô, lo lắng hỏi: "Tiểu Nặc, em không sao đấy chứ?"
"Em không sao, anh hãy chia tay với cô ta, không để cô ta làm bạn gái của anh nữa, có được hay không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì cô ta là một phụ nữ hư hỏng, bởi vì cô ta..."
"Tiểu Nặc, em biết cô ấy sao?"
Duẫn Nặc còn chưa nói hết, Lục Vân Kỳ liền hỏi ngược lại.
Cô ngây người, đảo mắt nhìn về phía Thượng Vãn Tịch cùng Tần Mạc cách đó không xa, trong lúc bất chợt, không biết nên giải thích với anh mình thế nào.
Chẳng lẽ lại nói cho anh rằng, cô biết ba năm sau, Lục gia bọn họ sẽ bởi vì hai người kia mà cửa nát nhà tan sao? Chẳng lẽ nói cho anh biết, cô được trọng sinh trở lại ba năm trước hay sao?
Coi như có nói, cũng sẽ không có ai tin hết, vậy cô nên làm cái gì bây giờ?
"Được rồi Tiểu Nặc, chị Vãn Tịch là người rất tốt, tin tưởng vào ánh mắt của anh đi, sao hả?"
Vỗ vỗ vào vai của Duẫn Nặc, Lục Vân Kỳ liền kéo cô đi tới chỗ của Vãn Tịch và Tần Mạc, cười cười giải thích: "Không có chuyện gì nữa, chúng ta trở về thôi!"