Cùng lúc đó, ở bên trong xe.
"Cô ta ngang ngược như vậy mà anh cũng chịu được sao?"
Nhìn chằm chằm vào Lục Vân Kỳ cùng với Duẫn Nặc cách đó không xa, Vãn Tịch cất lời châm chọc, đầy ý vị sâu xa.
Tần Mạc ngước mắt lên nhìn cô ta, trong tròng mắt thâm thúy tràn đầy tức giận: "Cho dù có ngang ngược hơn nữa, anh cũng nhất định chịu đựng được, còn em, tại sao lại muốn làm như vậy?"
Vãn Tịch thu hồi ánh mắt, nhìn Tần Mạc đáp: "Em chỉ là vì không muốn để cho anh phải quá cực khổ, lại nói, nếu như có em, thì tỷ lệ thành công không phải sẽ lớn hơn sao?"
"Thành công của anh, không cần một phụ nữ đứng ra làm bàn đạp, mau chia tay với anh ta ngay lập tức."
"Mạc, cần gì phải cố chấp như thế chứ?"
Tần Mạc lạnh lùng trừng cô, ngực chất đầy lửa giận, không ngừng phập phồng nhộn nhạo.
"Vãn Vãn, anh biết, em vì muốn tốt cho anh, nhưng em cảm thấy, anh sẽ vì sự nghiệp của mình mà đẩy người phụ nữ mình thương vào trong phố lửa sao? Lập tức chia tay, nếu không...."
"Em sẽ không chia tay đâu, trừ phi chúng ta lấy được % cổ phần của tập đoàn Lục thị, Mạc, anh đừng quên, báo thù cũng có nửa phần của em, anh không có quyền ngăn cản."
"Emi...."
Tần Mạc đang muốn nói thêm thì đột nhiên lại bị Vãn Tịch ra hiệu dừng lại.
Anh quay đầu lại nhìn, liền thấy Duẫn Nặc cùng Lục Vân Kỳ đang đi tới, lập tức liền thay bằng một bộ mặt giả dối, tiến lên kéo Duẫn Nặc qua.
Vốn Duẫn Nặc muốn đẩy ra, nhưng lại muốn lật tẩy hành động xấu xa của anh ta và Hạ Vãn Tịch, liền cười một tiếng, chủ động chui vào trong ngực của Tần Mạc.
Xe khởi động lần nữa, trực tiếp chạy về biệt thự của nhà họ Lục.
Mà lúc này ở trên đường, Duẫn Nặc tựa hồ biến thành một người khác, không e ngại ngồi lên trên đùi của Tần Mạc, vừa kéo lại vừa ôm, hôn rồi lại hôn.
Còn tự luyến làm thành đủ loại biểu hiện cho Tần Mạc xem: "Ông xã, em như vậy có đẹp không? Đẹp không hả?"
Tần Mạc thật có chút không chống đỡ được, một khắc trước còn lạnh lùng xa cách, thế nào mà mới trong chốc lát, liền quay trở về thành người mặt dày mày dạn theo đuổi anh của trước kia.
Ánh mắt âm trầm lướt qua Vãn Tịch, thấy cô tựa hồ không có phản ứng gì lại đảo mắt nhìn chằm chằm Duẫn Nặc, khổ sở cười đáp: "Đẹp."bg-ssp-{height:px}
"Vậy anh có thích không?"
".....Thích."
"Ông xã à, anh hôn em một cái có được hay không?"
Hai tay của cô vắt lên cổ Tần Mạc, chớp chớp mắt đầy phong tình quyến rũ.
Nói thật, quả là cô rất đẹp, Tần Mạc nhìn chằm chằm vào dáng vẻ kiều mỵ xinh đẹp kia trong lúc nhất thời liền trở nên thất thần.
Lục Vân Kỳ đang lái xe bất đắc dĩ lắc đầu, lên tiếng nói: "Tiểu Nặc, em nên biết ý một chút, không nhìn thấy có anh và chị Vãn Tịch ở đây sao?"
Duẫn Nặc quay đầu lại, liếc mắt nhìn Vãn Tịch đang ngồi ở tay lái phụ, lạnh lùng cười đáp: "Hai người cũng không phải là người ngoài, hơn nữa, em với Tần Mạc là vợ chồng, anh ấy hôn em cũng là chuyện bình thường mà."
Nói xong, lại nhìn chằm chằm vào Tần Mạc làm nũng: "Ông xã, hôn em một cái đi."
Tần Mạc cau mày nhìn cô, trong đáy mắt đầu óc liền giống như ngừng hoạt động, cơ hồ không có nửa điểm do dự, lập tức cúi đầu hôn lên bờ môi mỏng non mềm kia.
Đây chính là không kìm hãm được, cũng không phải là đang diễn trò với Duẫn Nặc.
Anh cũng không biết tại sao lại hôn cô mà không suy tính đến cảm thụ của Vãn Tịch chút nào, cứ như vậy mà hôn, từ lúc bắt đầu đã không kìm hãm được, đến cuối cùng thì lại say mê, nữa càng về sau...
"Khụ....!"
Trước mặt truyền đến tiếng ho khan của Lục Vân Kỳ, đến lúc này Tần Mạc mới phản ứng được, chợt buông Duẫn Nặc ra.
Duẫn Nặc tươi cười, rúc vào trong ngực anh, đưa tay ngón tay nhỏ bé vẽ vòng vòng ở trên lồng ngực vạm vỡ, nói: "Ông xã, anh thật tốt."
Ánh mắt của Tần Mạc vẫn còn đang đặt ở trên người của Vãn Tịch, thấy cô không có nửa điểm quan tâm liền thu hồi ánh mắt, hai tay lần nữa không tự chủ được mà ôm Duẫn Nặc thật chặt.
Sau nửa giờ đi đường, rốt cục cũng đã đến nhà họ Lục rồi.
Duẫn Nặc không muốn xuống xe, vẫy vẫy Tần Mạc đang đứng ở bên ngoài xe: "Ông xã, chân em bị tê rồi, anh bế em vào nhà đi!"