Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Mạc liền đi đến công ty.
Sau khi kết thúc cuộc họp ở trên tầng cao nhất của Lục thị, anh liền đứng dậy nói với Lục Chấn Thiên vẫn đang ngồi trên ghế: "Chủ tịch, tôi muốn xin từ chức."
Tất cả mọi người lập tức đều cả kinh, kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ tuổi này.
Tần Mạc, ở trong mắt của mọi người mà nói, chính là một cô nhi, dựa vào thành tích vượt trội của chính mình lấy được bằng đại học tài chính thương mại, hơn nữa còn quy thuận dưới trướng của Lục thị làm cánh tay đắc lực nhất.
Cậu ta chăm chỉ cầu tiến, tích cực đi lên, cuối cùng còn trở thành con rể hiền của Chủ tịch Lục.
Mắt đã nhìn thấy, vị trí tổng giám đốc của Lục thị sắp rơi lên trên đầu của cậu ta, thật không nghĩ đến, vào giai đoạn mấu chốt này cậu ta lại muốn từ chức.
Đầu óc bị úng nước, hay là bị lừa đá?
Lục Chấn Thiên cũng cực kỳ khiếp sợ, nhìn chằm chằm Tần Mạc hỏi: "Anh không nói đùa chứ?"
Tần Mạc cười cười, đối mặt với mọi người đáp: "Tôi không nói đùa, từ nay về sau, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của công ty nữa."
Nói xong, anh liền cầm áo khoác trên ghế lên, cúi người thật sâu hành lễ với mọi người có mặt ở đây: "Tất cả các thành viên của ban quản trị xin hãy làm chứng, Tần Mạc tôi sau này, tuyệt đối sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của công ty nữa, tôi còn có việc, xin phép đi trước!"
Nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt đầy thắc mắc của mọi người, liền mở cửa phòng họp tiêu sái đi ra ngoài.
Lúc Lục Chấn Thiên phản ứng kịp, Tần Mạc đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ông cùng Lục Vân kỳ đưa mắt nhìn nhau, thật giống như hai hòa thượng không sờ được vào gáy.
Vốn trong mối quan hệ cấp cao của Lục thị, đều là anh lừa tôi gạt, anh đâm sau lưng tôi, tôi cũng sẽ nói xấu anh, Tần Mạc lại là con rể của nhà họ Lục, ngay lập tức có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc, người nào nhìn vào cũng đỏ hết cả mắt.
Vậy mà hôm nay anh đột nhiên lại từ chức, không biết có bao nhiêu người vỗ tay khen hay ấy chứ.
Người nổi giận ở đây chỉ có Lục Chấn Thiên mà thôi.
Cho nên vừa về đến nhà, ông liền sai người gọi Duẫn Nặc tới .
Trong suy nghĩ của ông, khẳng định vợ chồng son đang hục hặc với nhau, nếu không Tần Mạc cũng sẽ không đột nhiên từ chức.
Lúc ông gọi điện thoại về nhà, Duẫn Nặc vẫn còn đang ở trong biệt thự cảnh biển, cô đang đứng trên ban công thưởng thức phong cảnh của nơi này.
Chỗ này quả thật rất đẹp, vừa dõi mắt ra xa là bờ biển xanh mênh mông, làm cho lòng người sinh ra cảm giác thoải mái thoáng đãng không nói ra được.bg-ssp-{height:px}
Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng gọi của người giúp việc: "Phu nhân."
Duẫn Nặc quay đầu lại, liền nghe dì giúp việc nói: "Bên nhà gọi điện thoại tới, nói rằng cô hãy nhanh chóng trở về một chuyến."
Cô không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nên vội vàng xuống lầu về nhà.
Không nghĩ tới, vừa ra đến cửa biệt thự liền gặp phải Tần Mạc vừa từ công ty trở về.
Thấy cô vội vàng hoảng hốt, anh lập tức xuống xe đi tới hỏi: " Sao thế?"
"Mẹ tôi bảo tôi về nhà một chuyến, không biết là có chuyện gì!". Cô thành thật trả lời.
"Anh đưa em đi.". Không chút do dự, Tần Mạc liền mở cửa xe, để cho Duẫn Nặc ngồi vào rồi lái đi.
Cô nhìn anh một cái, không còn ngập ngừng nữa.
Nửa giờ sau, hai người về tới nhà họ Lục.
"Em đi vào trước, anh đỗ xe vào gara đã.". Tần Mạc nói.
Duẫn Nặc gật đầu một cái, một mình đẩy cửa vào nhà.
Vừa vào đến cửa nhà, liền cảm giác không khí có gì đó không đúng, tựa hồ như đang bị đè nén, yên tĩnh đến mức làm cho người ta không thở nổi.
Duẫn Nặc đi vào phòng khách, mọi người trong nhà họ Lục đã ngồi ngay ngắn ở đó, ai cũng đều nghiêm mặt, âm trầm đáng sợ.
Cô thấy thật tò mò, liền đi tới đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lục Chấn Thiên ngẩng đầu, hung hăng nhìn cô chằm chằm: "Có phải con và Tần Mạc đang cãi nhau hay không?"
Duẫn Nặc không hiểu ra sao, liền đáp: "Không có, con với anh ấy vẫn rất tốt mà!"
"Rất tốt? Rất tốt thì tại sao nó lại phải từ chức đột ngột như thế?"
"Tiểu Nặc, con nói thật cho cha biết đi, rốt cuộc con đã nói gì với nó, mà tại sao nó lại đột nhiên muốn từ chức. Con có biết bây giờ đang là thời kỳ mấu chốt hay không, nhà họ Lục chúng ta, mỗi người đều có công việc cùng cương vị riêng, không thể phớt lờ, chỉ cần hơi không cẩn thận, người khác sẽ thừa dịp mà nhảy vào phá hoại."