Anh không tài nào tiếp nhận được chuyện như vậy, vốn là trăng mật hai người, nhưng cô lại bỏ anh lại, một mình rời đi trước.
Lúc này anh chẳng khác gì một thứ đồ bỏ đi bị người ta không cần nên liền vứt bỏ, một người luôn luôn cao ngạo như anh sao có thể chịu được đả kích như vậy.
Một cỗ hỏa khí ngăn chặn ở ngực, anh tức giận siết chặt nắm đấm, hận không thể bóp chết người phụ nữ kia.
Chuyện buổi sáng còn chưa tính, hiện tại lại dùng một chiêu như vậy.
Đáng chết.
Mà lúc này Duẫn Nặc mới vừa lên xe, điện thoại trong tay liền vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, trên màn hình điện thoại di động, đang hiện lên hai chữ ‘ Trác Quân ’.
Trác Quân?
Thấy cái tên này, tim Duẫn Nặc khẽ run lên, không khỏi thấy đau.
Hít một hơi thật sâu, cô ấn xuống phím trả lời.
"Alo!"
"Alo, là Lục tiểu thư sao? Tôi là Tiêu quản gia, tôi biết, ngày hôm qua cô mới vừa kết hôn, không nên gọi điện thoại cho cô vào lúc này, nhưng thiếu gia nhà chúng tôi không được rồi, cô. . . . . . Có thể tới xem cậu một chút hay không, Lục tiểu thư, van cầu cô, tới xem cậu ấy một chút đi?"
Nghe giọng nói run rẩy lại thê lương của bác Tiêu, Duẫn Nặc nghẹn ngào, nhẹ giọng hỏi: "Anh ấy sao vậy?"
"Biết ngày hôm qua cô kết hôn, cậu ấy liền nhốt mình ở trong phòng uống rượu, uống đến chảy máu dạ dày, mà bây giờ còn không để cho người nào đến gần, bác sĩ nói, nếu không chữa trị kịp thời, cậu ấy sẽ chết."
"Lục tiểu thư, van cầu cô, hãy thương tình mà đến cứu thiếu gia nhà chúng tôi!"
Duẫn Nặc nghẹn ngào khó chịu, cúp điện thoại, rồi dặn dò tài xế trực tiếp đi đến nhà họ Trác.
Vừa đến nơi, cô liền cầm túi chạy thẳng tới phòng của Trác Quân.
Bác Tiêu thấy cô tới, vội vàng bảo: "Thiếu gia đang ở bên trong, xin cô thương xót, cứu lấy cậu ấy."
Cô đưa túi cho bác Tiêu rồi an ủi: "Không có chuyện gì đâu, bác cứ yên tâm, không có lệnh của cháu, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Bác Tiêu kinh ngạc nhìn Duẫn Nặc, có vẻ không tin, lời nói mới vừa rồi là từ trong miệng của cô nói ra.
"Bác cứ đi xuống đi, cháu sẽ tới nói chuyện với anh ấy."
Không suy nghĩ nhiều nữa, bác Tiêu cúi người chào, rồi lui xuống.bg-ssp-{height:px}
Duẫn Nặc nhìn vào cánh cửa đang đóng gắt gao, đập tay lên đó gọi: "Trác Quân, mở cửa ra, là em."
Trong phòng, người đàn ông đang cuốn mình vào chăn, nghe được giọng nói quen thuộc, chợt mở hai mắt ra, nhìn về phía cửa.
Tiểu Nặc? Thật sự là cô ấy sao?
Cô ấy làm sao sẽ tới nơi này chứ? Vừa mới tân hôn, không phải sẽ luôn quấn quít bên cạnh chồng mình sao?
Cô ấy tới đây làm gì?
"Trác Quân, rốt cuộc anh có nghe thấy em nói hay không, em lệnh cho anh, mở cửa ra, nếu không, cả đời này cũng đừng mong gặp được em nữa."
Thật sự là cô ấy?
Trên khuôn mặt tái nhợt, đột nhiên nở nụ cười tươi đẹp, anh ngồi dậy, vội vàng đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, anh nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực.
"Tiểu Nặc, Tiểu Nặc, anh biết, em sẽ không kết hôn với anh ta, em sẽ không, Tiểu Nặc."
Duẫn Nặc bị anh ôm chặt có chút không thở nổi, phải dùng biết bao sức lực, mới đẩy được anh ra.
"Anh không muốn sống nữa có phải hay không? Biết rõ mình bị loét dạ dày, không thể uống rượu, mà còn uống như vậy, anh muốn chết phải không?"
Cô tuôn ra một tràng đầy giận dữ.
Anh không những không giận ngược lại còn cười thật tươi, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trai tuấn mỹ tuyệt luân.
Sau khi cười xong, cả người lại nhào thẳng vào cô.
"A?"
Duẫn Nặc sợ hãi kêu lên một tiếng, mở to mắt nhìn anh, lúc này mới phát hiện, anh đau quá nên đã ngất đi?
Cô ôm anh hét to: "Bác Tiêu, mau gọi bác sĩ."
Duẫn Nặc ở bên cạnh anh cả một ngày , cũng không thấy anh tỉnh lại.
Bác sĩ nói, thể chất của anh suy yếu, gần đây lại liên tục không ngủ, hiện tại ngủ say cũng là chuyện bình thường.
Thấy anh như vậy, Duẫn Nặc cảm thấy cực kỳ áy náy cùng tự trách.