Tô Ý Nhiên ôm anh Đình, nhắm hai mắt tập trung hôn hắn.
Cậu cảm giác được anh Đình lo lắng, cũng cảm giác được phản ứng trên người anh Đình.
Sáng sớm, còn đã lâu không cùng anh Đình này kia, cậu cũng muốn anh Đình.
Nhưng tình huống bây giờ đặc biệt, cậu chỉ có thể đẩy anh Đình một cái, vuốt lưng an ủi hắn: "Bây giờ không được..."
Cố Uyên Đình cảm nhận được Nhiên Nhiên an ủi, hắn tỉnh táo lại, nghĩ tình huống thân thể của Nhiên Nhiên hiện tại không được.
Hắn thở hồng hộc dừng lại, phát hiện Nhiên Nhiên cũng bị hắn làm ra phản ứng, cúi đầu hôn Nhiên Nhiên một cái, lại hôn lúm đồng tiền nhỏ bên má phải, đồng thời duỗi tay xuống dưới.
...!
Tô Ý Nhiên nhắm hai mắt, bị hắn khiến cho hừ vài tiếng giọng mũi trầm thấp, mặt hồng hồng.
Cố Uyên Đình rút tay ra, nhìn chằm chằm tay mình, hô hấp dồn dập, chuẩn bị vào buồng tắm giải quyết cho mình.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình muốn rời khỏi, nhìn xuống, gọi hắn lại: "Anh Đình..."
Cố Uyên Đình dừng lại, nhìn Nhiên Nhiên: "Làm sao thế?"
Sau đó hô hấp hắn cứng lại, tim đập nhanh hơn, thở dốc, cảm nhận được bàn tay mềm mại của Nhiên Nhiên cầm của hắn.
...!
...!
Cuối cùng cũng kết thúc, Tô Ý Nhiên đỏ mặt thu tay về, nhìn tay sửng sốt, cả tai và cổ cũng xấu hổ trở nên hồng hồng: "Sao, sao lại nhiều như vậy..."
Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên, không kìm chế nổi động tình trong lòng, ôm lấy cậu ôn nhu hôn môi cậu.
Trong lòng hắn tràn đầy tình yêu với Nhiên Nhiên, hôn cũng không đủ, ôm cũng không đủ.
Cố Uyên Đình tự giác sau khi trao đổi sâu với Nhiên Nhiên đã cảm thấy tốt hơn, ngay cả điên cuồng đố kị với nguyên chủ cũng tạm thời buông xuống.
Hắn lấy giấy ăn đến, nâng tay Nhiên Nhiên lên, tỉ mỉ lau khô mỗi một ngón tay dài cho cậu, bảo cậu đi rửa mặt trước, đơn giản xử lí cho mình, thu dọn giường chiếu, gấp gọn chăn.
Tô Ý Nhiên mới rửa mặt xong ở phòng vệ sinh, đang lấy khăn mặt chuẩn bị lau mặt lại thấy anh Đình vào.
Cố Uyên Đình nhìn thấy động tác cậu cầm khăn mặt, nhận lấy khăn mặt, đặc biệt ôn nhu lau mặt cho Nhiên Nhiên.
Tô Ý Nhiên: "..."
Không chờ cậu khước từ, nước trên mặt đã bị lau khô.
Lúc Tô Ý Nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt anh Đình ôn nhu nhìn cậu, như tơ đường được yêu thương và ngọt ngào quấn lấy.
Sau đó, cậu lại bị anh Đình hôn một cái.
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên nhanh chóng hoảng loạn rời khỏi phòng vệ sinh, trong lòng như nai vàng ngơ ngác.
Chẳng qua là sáng sớm dùng tay giúp lẫn nhau một chút, phản ứng của anh Đình làm sao, sao lại như vậy...!
Cố Uyên Đình rửa mặt xong, bắt đầu làm bữa sáng, lúc ăn bữa sáng cũng rót một chén sữa bò cho Nhiên Nhiên, cho cậu uống trước.
Nhìn Nhiên Nhiên ngoan ngoãn uống sữa tươi, Cố Uyên Đình lại nghĩ tới nguyên nhân cậu cần uống sữa tươi, mắt lại trầm xuống.
Hắn nhìn quanh nhà, khắp nơi được bố trí rất ấm áp, trang trí đơn giản như trong phòng ngủ, trên ban công có cây xanh bốn mùa, còn gieo một ít rau, rất bình dị.
Đây là "nhà" của Nhiên Nhiên và nguyên chủ.
Cố Uyên Đình mặt ngoài bình tĩnh cùng Tô Ý Nhiên ăn xong bữa sáng, thu dọn bát đũa, vào bếp rửa bát, trước đây không có cảm giác gì, còn cảm thấy cái phòng nhỏ này cũng không tệ lắm, thế nhưng hiện tại hắn ở trong căn nhà ấm áp của nguyên chủ chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, như là bị kim đâm khắp người.
Cố Uyên Đình rửa chén đũa xong, đi ra phòng bếp, nói với Tô Ý Nhiên: "Nhiên Nhiên, chúng ta dọn nhà đi."
Tô Ý Nhiên nghe anh Đình đột nhiên nói vậy, sững sờ: "Sao đột nhiên phải dọn nhà?"
Cố Uyên Đình nói: "Bây giờ căn nhà này nhỏ quá, lại còn vắng vẻ, thiết bị ở khu chung cư cũ cũng không phù hợp, chúng ta chuyển đến nơi tốt hơn."
Tô Ý Nhiên biết anh Đình nói thật, nhưng cậu theo bản năng không nỡ rời xa căn nhà đã ở rất lâu này: "Nhưng việc dọn nhà này hơi đột ngột..."
Ban đầu bọn họ vì mua được căn nhà này, cơ hồ móc rỗng của cải, bỏ ra rất nhiều.
Cố Uyên Đình đi tới, ôm cậu vào lòng, nghĩ lý do thuyết phục cậu: "Chúng ta có thể chuyển tới nhà tốt hơn, ở nơi rộng rãi thoải mái hơn, trải qua cuộc sống tốt hơn, "
Hắn dừng một chút, lại nghĩ đến một lý do làm Nhiên Nhiên sẽ động tâm, thế nhưng làm cho hắn phải nghiến răng, "Hơn nữa, chúng ta có thể chuyển tới khu gần trường học, sau đó..."
(Nguyên văn học khu phòng 学区房 là khu bất động sản lân cận trường học công, có hộ khẩu mới vào ở được - Zhihu)
Tô Ý Nhiên nghe Cố Uyên Đình nói cũng nghĩ tới điều này.
Đúng vậy, sau này có con rồi phải ở rộng rãi hơn, hơn nữa bọn họ hiện tại cũng cần khu gần trường học, cậu bị thuyết phục: "Anh nói đúng, chúng ta cần dọn nhà."
Hơn nữa, cậu vốn đã định sau khi kiếm được nhiều tiền hơn, trả nợ mua nhà mua xe sớm, đổi căn nhà lớn hơn, trải qua cuộc sống tốt hơn, chỉ là phải qua mấy năm nữa, không nghĩ tới lại nhanh như thế.
Cậu lại nghĩ tới thân phận bây giờ của anh Đình, dường như quả thật không nên ở trong khu chung cư cũ hẹp này.
Tô Ý Nhiên trước sau vẫn chưa kịp phản ứng với thân phận của Cố Uyên Đình.
Cố Uyên Đình nghe Nhiên Nhiên đồng ý, trong lòng chua một hồi, lại nghĩ đến hắn sắp có ngôi nhà riêng với Nhiên Nhiên, ngôi nhà chân chính, hắn lại ngóng trông, ném loại tâm tình này ra sau đầu.
Hắn lại như chạy gấp rút, lại lần nữa tràn đầy mong đợi và ngóng trông với tương lai và sinh hoạt với Nhiên Nhiên.
Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên trong lòng, lại cúi đầu hôn cậu một cái, nghĩ bụng, chúng ta sau này sẽ tốt hơn.
Hắn chống cự bài xích chuyện Nhiên Nhiên mang thai, hắn sẽ ấn vào sâu trong nội tâm, để khiến mình xem nhẹ điểm này, sau này phải yêu cậu nhiều hơn, ở trong căn nhà chân chính thuộc về họ sinh hoạt sẽ tốt đẹp hơn.
Cố Uyên Đình hào hứng bắt đầu nghĩ bố trí và trang trí trong nhà, dự định dọn nhà trong thời gian ngắn nhất.
Tô Ý Nhiên nghĩ đến nhà mới, cũng hứng thú bừng bừng, thương lượng với anh Đình một ít ý tưởng đại khái cùng với một ít chi tiết nhỏ.
Cố Uyên Đình vừa thương lượng với cậu, thỉnh thoảng dò hỏi ý kiến của cậu, ghi vào notebook, bất tri bất giác ghi lại mấy trang.
Tô Ý Nhiên hôm nay không có ý định đến cửa hàng, sau khi thương lượng xong việc chuyển nhà với anh Đình, cậu liên lạc với bác sĩ hôm qua kiểm tra sức khỏe cho cậu dò hỏi chuyện lúc thường ngày.
Chuyện này không thể giao cho anh Đình, cả ngày hôm nay anh Đình lại không cho cậu làm gì, rót nước cho cậu, nấu cơm cho cậu ăn, ngay cả loại việc nhỏ như bưng đồ ăn, lau bàn hắn cũng không cho cậu làm.
Dựa theo dáng vẻ hiện tại của anh Đình, hắn hận không thể ôm cậu mọi lúc, còn đút sữa bón cơm.
Tô Ý Nhiên nghĩ như thế, lại thấy Cố Uyên Đình bưng một đĩa hoa quả cắt sẵn đi ra, lấy dĩa xiên một miếng nhỏ, đút cho cậu.
Tô Ý Nhiên: "..." Cậu đỏ mặt, lại vẫn ngoan ngoãn há miệng cho anh Đình đút.
Ăn hoa quả xong, xem câu trả lời bác sĩ gửi cho cậu, trong lòng cậu nắm chắc rồi, ngẩng đầu nói với Cố Uyên Đình: "Anh Đình, em hỏi bác sĩ rồi, lúc thường cũng không cần cẩn thận như vậy, nên làm gì thì làm đó, làm việc nấu cơm vẫn làm được, chỉ cần cẩn thận chút, lúc thường không để quá mệt, chú ý nghỉ ngơi là được."
Nói xong, cậu sợ anh Đình không tin, đưa câu trả lời của bác sĩ cho hắn xem.
.
Truyện Xuyên Nhanh
Cố Uyên Đình nhận điện thoại di động của cậu, nghiêm túc nhìn câu trả lời của bác sĩ một lần, đặt điện thoại di động sang bên cạnh, sau đó nói: "Không được," hắn sờ sờ mái tóc mềm mại của Tô Ý Nhiên, "Ngoan ngoãn nghe lời, Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên cảm thấy chỉ có thể từ từ thuyết phục anh Đình.
Rất nhanh đã đến hôm sau, ngày tháng , trước ngày Tết dương lịch.
Buổi trưa cơm nước xong, Tô Ý Nhiên bị Cố Uyên Đình dụ đi ngủ trưa, chờ cậu ngủ mặt đỏ bừng bừng dậy, kéo màn cửa sổ ra, ngoài ý muốn nhìn thấy tuyết trắng phau đang bay ngoài cửa sổ, trên nhánh cây đều là hạt tuyết.
Cậu vội vã ra ngoài gọi anh Đình: "Anh Đình, anh mau xem kìa, có tuyết rơi."
Cố Uyên Đình đang chuẩn bị nguyên liệu bữa tiệc đêm giao thừa buổi tối, thấy Nhiên Nhiên tỉnh rồi, xoa xoa tay đi ra khỏi bếp, nhìn khuôn mặt cậu đỏ bừng bừng, không nhịn được ôm cậu hôn một cái: "Ngủ ngon không?"
"Ừm." Tô Ý Nhiên gật đầu, kéo anh Đình đi tới ban công ngắm tuyết, "Có tuyết rơi!"
Thành phố A vào mùa đông phần lớn có mưa hoặc mưa tuyết, rất hiếm khi có tuyết chân chính.
Tô Ý Nhiên kiếp trước là người phía Nam, nhìn thấy tuyết luôn không khỏi có loại vui sướng kèm theo vài phần ngạc nhiên.
Vào ngày cuối cùng năm , tuyết đầu mùa khoan thai đến chậm cuối cùng đã tới.
Cố Uyên Đình ở bếp suốt, không chú ý tới có tuyết rơi, lúc này quả nhiên thấy bên ngoài đang có tuyết.
Tô Ý Nhiên thò tay ra ban công, đón một mảnh hoa tuyết.
Cố Uyên Đình nhìn thấy động tác của cậu, sợ cậu lạnh, vội vã nắm tay cậu kéo lại, cúi đầu hôn lòng bàn tay cầm hoa tuyết của cậu.
Tô Ý Nhiên bị hắn hôn lòng bàn tay cảm giác như thể tay nóng lên, tim cậu cũng nóng lên.
Cậu cũng cầm tay anh Đình, hôn lòng bàn tay anh Đình một cái.
Hai người nhìn nhau bật cười, cảm giác vui vẻ.
Hai người dựa vào nhau lẳng lặng ngắm tuyết đầu mùa một lát, Cố Uyên Đình cúi đầu nhìn Tô Ý Nhiên, nâng khuôn mặt nhỏ của cậu lên, trong cảnh tuyết sau lưng, ôn nhu hôn môi cậu.
Hai người trải qua một ngày Tết Dương lịch ấm áp hạnh phúc.
Mặc dù chỉ là tiệc đêm giao thừa Tết Dương lịch, không quá quan trọng, thế nhưng Cố Uyên Đình vẫn rất coi trọng mà làm một bàn rất phong phú.
Ở trong lòng hắn, đây là năm đầu tiên hắn trải qua với Nhiên Nhiên, sau này còn phải trải qua nhiều hơn.
Buổi tối cơm nước xong, Tô Ý Nhiên cùng Cố Uyên Đình ngồi trên ghế salon xem tiệc đêm giao thừa.
Mới xem một hồi, cậu lại nhớ ra, cầm điện thoại tới: "Đúng rồi, gọi điện cho ba mẹ."
Cố Uyên Đình nghe cậu nói, cứng ngắc.
Tô Ý Nhiên đã ngồi dậy khỏi lòng hắn, ngồi cạnh hắn, gọi trò chuyện video cho ba mẹ ở quê nhà.
Rất nhanh được kết nối, cậu chào một tiếng: "Ba, mẹ."
Tô Ý Nhiên từ nhỏ đã xuyên đến thế giới này, ba mẹ nơi này là ba mẹ của cậu, cậu rất quý trọng tình thân mà kiếp trước mình không có.
Nếu không bận rộn, trên căn bản mỗi cuối tuần cậu đều phải trò chuyện với gia đình.
Chỉ có hai tháng này cậu bận suốt, chỉ nói chuyện hai lần vào tháng trước.
Bóng dáng ba Tô, mẹ Tô xuất hiện trong video, nhìn thấy cậu rất vui vẻ gọi cậu: "Con trai, đã ăn cơm chưa?"
Tô Ý Nhiên nói: "Con ăn rồi, đang xem chương trình nguyên đán với anh Đình, ba mẹ thì sao?"
Mẹ Tô nói: "Ba mẹ cũng ăn rồi, đang xem chương trình nguyên đán đây, Đình Đình đâu?"
Tô Ý Nhiên chuyển camera về phía anh Đình, Cố Uyên Đình đã ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đầu gối, tim đập thình thịch, căng thẳng đến độ lòng bàn tay đầy mồ hôi..