Cố Uyên Đình xoay người bước đến bế con lên, dịu giọng nói với Tô Ý Nhiên: "Nhiên Nhiên nghe lời, bây giờ em cần nghỉ ngơi, nhắm mắt lại dưỡng thần một lát, phải nhanh chóng phục hồi nguyên khí mới được."
Nói hết câu, hắn muốn ôm con về giường trẻ sơ sinh lại không ngờ vừa muốn thả nhóc con xuống là nó lại đột nhiên cựa quậy, sau đó "Oa" một tiếng khóc lên.
Tô Ý Nhiên vốn chăm chăm nhìn con bị anh Đình ôm đi, nghe lời mà không nói gì, lúc này vừa thấy con khóc là nóng nảy, vội hỏi: "Làm sao thế làm sao thế?"
Cố Uyên Đình ôm nhóc con đang khóc oa oa vào trong ngực, cứng ngắc đứng tại chỗ.
Nhóc con khóc rất to còn cựa quậy trong ngực hắn, hắn ôm con mà không biết làm sao, người cũng choáng váng.
"Ai nha Đình Đình, con ôm như vậy không đúng!" mẹ Tô bước nhanh đến nhận lấy em bé trong ngực Cố Uyên Đình, oán trách nói, "Con làm nó tỉnh rồi đấy."
Mẹ Tô ôm nhóc con vỗ, lại sờ mông, thấy bỉm không ướt mới thở phào nhẹ nhõm, lại gọi ba Tô: "Ông mau pha sữa bột đi, chắc cháu nó đói rồi."
Không đợi ba Tô làm, Cố Uyên Đình đã vội chạy đi pha sữa, luống cuống tay chân làm sữa bột vung vãi ra bàn.
Vất vả lắm mới pha sữa xong, mẹ Tô nhận bình sữa để bên miệng nhóc con.
Nó vừa tiếp xúc với núm vú cao su là không khóc nữa, mút núm vú cao su chùn chụt, yên tĩnh uống sữa.
Tô Ý Nhiên yên lòng, lại thấy anh Đình đứng ngốc bên cạnh con, khẽ mím môi bật cười.
Khi nhóc con uống sữa xong, mẹ Tô lại làm mẫu cho Cố Uyên Đình và Tô Ý Nhiên xem tư thế ôm con chính xác là thế nào, lại dạy Cố Uyên Đình: "Tư thế vừa nãy của con không đúng, như vậy sẽ làm cho em bé cảm thấy không thoải mái," nói xong, bà ra hiệu cho Cố Uyên Đình ôm con, "Nào, con thử xem."
Cố Uyên Đình cẩn thận nhìn nhóc con, chậm rãi nhận lấy nó từ trong ngực mẹ Tô, ôm nó dựa theo tư thế bà làm mẫu vừa nãy, cứng đờ không dám cử động chút nào.
Lúc này nhóc con không khóc không quấy cũng không ồn ào, ngoan ngoãn nằm trong ngực ba, nắm tay nhỏ cuộn lại đầy đáng yêu.
Mẹ Tô bật cười, khích lệ Cố Uyên Đình: "Đúng đúng đúng làm như vậy, Đình Đình thông minh lắm, không cần vội, cứ thả lỏng đi, ôm như vậy là đúng."
Thấy Cố Uyên Đình không thả lỏng nổi, bà ôm lấy nhóc con ra khỏi ngực hắn, cười nói: "Từ từ vậy, ôm thêm mấy ngày là quen tay ấy mà."
Bà lại cúi đầu nhìn cháu, hôn chụt một cái, "Nhưng mà cháu ngoan của bà đúng là thiên sứ, không quấy chút nào." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ba Tô cười tán thành: "Đúng đấy." Ông lại nghĩ đến gì đó, hỏi Cố Uyên Đình và Tô Ý Nhiên, "Đúng rồi, nghĩ tên cho con chưa?"
Cố Uyên Đình gật đầu, dịu dàng liếc mắt nhìn Tô Ý Nhiên: "Tên là Tô Cố Hằng."
Ba Tô sững sờ: "Họ Tô?" Nói xong, ông nhìn Tô Ý Nhiên.
Tô Ý Nhiên gật đầu, cậu không quan tâm nhóc con họ Tô hay là họ Cố, dù sao cũng không khác nhau gì cả.
Lúc đặt tên anh Đình nói với cậu là hắn muốn cho con họ Tô, cậu nghĩ một lúc cũng đồng ý.
Ba Tô được Tô Ý Nhiên đáp lại, liếc nhìn mẹ Tô.
Hai ông bà cũng cảm thấy để cháu họ Tô hay họ Cố đều được, đều là cháu ngoan của họ, nếu hai con đã thương lượng xong, vậy thì làm theo chúng nó.
Mà...!
Mẹ Tô do dự hỏi Cố Uyên Đình: "Bên thông gia..."
Sau khi biết được gia thế chân chính của Cố Uyên Đình, hai ông bà cho là kiểu danh gia vọng tộc như Cố gia tương đối coi trọng dòng dõi, có lẽ họ sẽ muốn cho em bé họ Cố, thế cho nên vừa nãy hai ông bà mới sửng sốt.
Cố Uyên Đình cúi đầu nhìn con, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của nó, hắn giải thích: "Họ không cưỡng cầu phương diện này, theo ý chúng con." Hắn lại nhìn Nhiên Nhiên, mỉm cười với cậu, "Con họ Tô nghe rất hay."
Hắn thích con có họ với Nhiên Nhiên.
Không chỉ vì đầu tiên là con của Nhiên Nhiên, sau mới là con của hắn mà còn bởi vì hắn yêu Nhiên Nhiên.
Nếu cần phải thừa kế dòng dõi, cho dù chuyện này đối với Nhiên Nhiên không quan trọng, hắn cũng hy vọng con kế thừa Nhiên Nhiên, để cho sau một trăm năm nữa huyết mạch và dòng dõi của Nhiên Nhiên có thể dùng một cách khác lưu giữ lại trong thế gian này.
Ba Tô mẹ Tô nghe Cố Uyên Đình nói như vậy cũng yên tâm, xem ra bên thông gia rất hiền lành, cũng theo ý hai con giống như họ.
Ba Tô lặp lại tên cháu mình: "Tô Cố Hằng, Tô Cố Hằng."
Ông liếc mắt nhìn Cố Uyên Đình một cái thật sâu, gật đầu, "Hằng, vĩnh hằng, bền lòng, là cái tên rất hay."
Mẹ Tô lại hỏi: "Vậy lấy tên ở nhà cho nó chưa? Tên là gì?"
Tô Ý Nhiên cười nói: "Gọi là bảo bảo."
Mẹ Tô ngẩn ra, nhìn đứa cháu trong lòng mình, tên ở nhà này liệu có tùy tiện quá không? Nhưng bà chỉ nghĩ một lát rồi lại gật đầu: "Bảo bảo cũng rất tốt." Bà hôn khuôn mặt bảo bảo một cái, "Cháu ngoan yêu dấu của bà."
Qua một hồi, Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên vẫn chưa nghỉ ngơi lại giục: "Nhiên Nhiên, nghỉ ngơi trước đi nhé?"
Tô Ý Nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi nên gật đầu nhắm hai mắt lại, tạm thời không ngủ được, lại nhắm mắt dưỡng thần.
Trong phòng yên tĩnh lại, em bé trong lòng mẹ Tô cũng ngủ, bà nhẹ nhàng đặt nó lên giường trẻ sơ sinh.
Bà vẫy vẫy tay với ba Tô và Cố Uyên Đình, cùng hai người cùng đi đến cửa phòng ngủ.
Mẹ Tô nhẹ giọng nói với Cố Uyên Đình: "Mẹ ra chợ mua ít thức ăn, tiện đường mua ít trần bì về đun nước cho Nhiên Nhiên, hai người ở đây trông nhé." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hai người gật đầu đáp, Cố Uyên Đình thật lòng nói: "Mẹ vất vả rồi."
Mẹ Tô cười phất tay với hắn, đi ra ngoài.
Tô Ý Nhiên nhắm mắt dưỡng thần, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Cố Uyên Đình ngồi cạnh cậu.
Thời gian dần trôi, hắn lại căng thẳng.
Hắn biết thuốc tê sắp hết tác dụng, Nhiên Nhiên sắp bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tô Ý Nhiên nằm mơ đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội, cơ hồ là lập tức làm cậu tỉnh ngủ.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên bỗng tỉnh dậy lại còn cau chặt mày, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, trên trán cũng thấm mồ hôi, cậu còn khó chịu nhỏ giọng kêu rên.
Hắn đứng phắt dậy, cuống quít cúi người sờ mặt cậu: "Đau à em?"
Ba Tô thấy thế cũng vội vàng đến hỏi.
Sắc mặt Tô Ý Nhiên tái nhợt, cậu đau đến độ nói không nên lời, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Cố Uyên Đình đau lòng không chịu được, dường như mình cũng thấy đau, hắn cuống cuồng nói: "Nhiên Nhiên đừng sợ, anh đi gọi bác sĩ." Nói xong, hắn nhờ ba Tô ở đây trông Nhiên Nhiên, chạy ra ngoài nhanh như gió.
Cố Uyên Đình hoả tốc đi tìm bác sĩ, kéo bác sĩ lên tầng: "Hết thuốc tê, mau truyền thuốc giảm đau!"
Bác sĩ thấy Cố Uyên Đình sốt ruột hoang mang cũng bị hắn làm cho căng thẳng, còn tưởng là Tô Ý Nhiên đã đau không chịu được nữa, hấp tấp cầm đồ đến phòng bệnh cùng Cố Uyên Đình.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên đáng thương nằm trên giường bệnh, cậu đã đau đến độ rơi nước mắt, lông mi nhỏ dài đã bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, trong lòng hắn như là bị dao đâm một cái.
Đôi mắt Cố Uyên Đình đỏ ngầu, hắn nắm chặt lấy tay Nhiên Nhiên, an ủi cậu: "Nhiên Nhiên đừng sợ, bác sĩ đến rồi, không đau nữa."
Bác sĩ thấy Tô Ý Nhiên không đau lắm mới thở phào nhẹ nhõm, truyền thuốc giảm đau cho Tô Ý Nhiên đâu vào đấy, nhưng nhìn dáng vẻ của giám đốc Cố lại không nhịn được phải cảm thán trong lòng, giám đốc Cố đối với Tô tiên sinh đúng là chân ái mà.
Tiêm thuốc giảm đau xong, Tô Ý Nhiên cảm thấy cơn đau được giảm đi nhiều, cơ bản không thấy đau nữa.
Cậu thả lỏng ra, cười động viên anh Đình: "Anh Đình, em không đau nữa."
Cố Uyên Đình thấy lông mày Nhiên Nhiên vừa nãy nhíu chặt giờ giãn ra, hắn cũng thả lỏng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn và ba Tô đồng thời cảm ơn bác sĩ, tiễn anh ra cửa.
Cố Uyên Đình quay về ngồi cạnh Tô Ý Nhiên, nhẹ nhàng sờ tóc mái vừa nãy mướt mồ hôi của Nhiên Nhiên, lòng lại đau.
Hắn cầm tay cậu hôn một cái: "Em còn mệt không? Ngủ thêm một lát nhé?"
Tô Ý Nhiên lắc đầu: "Em mới ngủ một giấc ngon mà, không buồn ngủ nữa." Cậu nhìn bên cạnh, không thấy mẹ Tô đâu, hỏi, "Mẹ đâu ạ?"
Cố Uyên Đình nói: "Mẹ đang ở phòng bên cạnh đun nước trần bì cho em." ba Tô mẹ Tô ở phòng dành cho người nhà, các loại thiết bị cũng đầy đủ, mẹ Tô mua thức ăn về thì ở trong phòng bếp đun nước, nấu cơm.
Quả nhiên, qua một lát mẹ Tô bưng một cái bát đựng súp tới, thấy Tô Ý Nhiên tỉnh lại đang truyền thuốc giảm đau, bà hỏi: "Hết thuốc tê rồi à?"
Tô Ý Nhiên gật đầu: "Đang truyền thuốc giảm đau, giờ con không đau nữa."
Mẹ Tô thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, con uống nước trần bì đi, kháng khuẩn."
Cố Uyên Đình nhận lấy bát đựng súp trong tay mẹ Tô, dùng thìa múc một muỗng đặt ở bên môi thử nhiệt độ, thấy vừa vặn mới bón cho Nhiên Nhiên từng thìa từng thìa.
Bây giờ Tô Ý Nhiên chưa được ăn, phải đợi đánh rắm rồi mới được ăn một ít chất lỏng dễ tiêu hóa, hiện tại cậu chỉ có thể uống một ít nước canh thúc đẩy bài tiết.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ba Tô mẹ Tô nhìn Cố Uyên Đình tỉ mỉ bón cho Nhiên Nhiên ăn như thế, lại nhìn nhau cười.
Thấy hai con tình cảm tốt, ông bà cũng vui vẻ.
Tô Ý Nhiên ngoan ngoãn uống hết nước trần bì.
Bây giờ đã là giờ cơm tối nhưng cũng may cậu không đói bụng, không thì đói bụng lại khó chịu.
Mẹ Tô thấy Tô Ý Nhiên uống hết nước thì nói với Cố Uyên Đình và ba Tô: "Hai người sang phòng bên cạnh ăn cơm đi.
Vừa nãy mẹ nấu xong rồi, thức ăn ở trong xoong, mẹ ở đây trông Nhiên Nhiên, hai người ăn xong rồi mẹ lại ăn."
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên không ăn nổi cơm chỉ có thể uống nước, lòng khó chịu.
Hắn nói với ba Tô mẹ Tô: "Ba mẹ đi ăn trước đi, con ở đây trông Nhiên Nhiên."
Mẹ Tô nghĩ thấy cũng như nhau, đi ăn cơm với ba Tô trước.
Cơm nước xong quay về, bà lại gọi Cố Uyên Đình: "Đình Đình, con đi ăn đi."
Cố Uyên Đình lắc đầu: "Con không đói, không ăn."
Ba Tô mẹ Tô nghe hắn nói như vậy muốn khuyên hắn, Tô Ý Nhiên đã lên tiếng: "Anh Đình đi ăn chút được không? Hôm nay anh cũng mệt lắm rồi."
Ngày hôm nay anh Đình luôn chăm sóc cho cậu, còn phải tìm bác sĩ, y tá cho cậu, làm thủ tục, mệt mỏi suốt một ngày, sao lại không đói bụng được?
Cậu đoán ra đại khái nguyên nhân anh Đình không muốn ăn cơm, mỉm cười với Cố Uyên Đình, "Không cần lo cho em, em thật sự không đói bụng, không sao."
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên còn muốn khuyên bảo tiếp, sợ cậu lo lắng nên nói: "Ừ, anh đi ăn một chút." Hắn lại sờ khuôn mặt nhỏ của Nhiên Nhiên, thấy ba Tô mẹ Tô đều ở đây, không thể xảy ra chuyện gì được mới cẩn thận đi ra cửa.
Hắn đi sang phòng bên, quả nhiên trên bàn cơm có ba món ăn được đậy đĩa để chống nguội.
Cố Uyên Đình đi xới một bát cơm, mở đĩa lên, mùi thức ăn thơm ngát phả ra, toàn là món ăn thường ngày đơn giản, khoai tây xào thịt, trứng gà xào ớt xanh, diếp thơm xào tỏi, ba Tô mẹ Tô để phần cho hắn khá nhiều.
Cố Uyên Đình cầm đũa ngồi trước bàn cơm, nghĩ đến Nhiên Nhiên trong phòng bệnh mà không thể nuốt trôi.
Hắn cầm đũa ăn mấy hạt cơm, nghĩ đến Nhiên Nhiên còn đói bụng, lòng lại khó chịu.
Hắn buông đũa xuống, cơ hồ muốn phun mấy hạt cơm vừa ăn vào ra, cảm thấy mình phạm phải tội lỗi lớn.
Cố Uyên Đình thất thần nhìn bàn ăn, bất an.
Tác giả có lời muốn nói:
【 Cố · trầm cảm sau sinh · Thính Thính 】.