Nóng giận quay trở về phòng, Ngọc Ân vừa vào cửa đã nói thẳng với Triết đang làm việc trên máy tính: “Chị, em muốn giải nghệ"
"Hả?" Triết kinh ngạc nhìn Ngọc Ân, vì sự nghiệp dám từ chối lời cầu hôn của Kiều Kiến Bang, đột ngột đòi giải nghệ có khác gì mất cả chì lẫn lãi.
Ngọc Ân ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt đầy căm phẫn: “Em nhất định phải trở thành vợ của Kiến Bang, em không thể thua cô gái tầm thường đó được"
"Tỉnh lại đi, anh ta bây giờ đã xem cô gái đó là vợ, trên mạng xã hội vẫn còn truyền tay nhau tấm hình anh ta đăng tối qua kia kìa"
"Em tin vẫn còn kịp, chị mau giúp em rút khỏi ngành giải trí càng sớm càng tốt, Kiến Bang đã đồng ý để em thay thế vị trí của cô gái đó"
"Anh ta thật sự có ý đó?" Triết nghi hoặc hỏi.
"Phải" Ngọc Ân gật đầu mạnh: “Có điều anh ấy không muốn chờ nữa, nên em phải nhanh chóng rút khỏi showbiz, ngoan ngoãn làm theo lời anh ấy"
"Suy nghĩ kỹ rồi sao? Không sợ anh ta lật lọng?"
"Chị, chị quên Kiến Bang là ai rồi à? Lời nói ra chắc như đinh đóng cột, nhỡ không được thì em sẽ lan truyền ảnh chụp chung những lúc ăn tối hẹn hò lãng mạn dưới nến với anh ấy, gián tiếp kéo rắc rối cho anh ấy" Ngọc Ân đắc ý nói.
Triết cười lạnh, chỉ mỗi việc đó Ngọc Ân lại tự tin cho rằng trong tay mình có bằng chứng quan trọng, thực chất chỉ là suy nghĩ của một kẻ mù quáng. Không dễ dàng gì để lọt vào mắt những thiếu gia của Kiều gia, đặc biệt là Kiều Kiến Bang, người thừa kế tập đoàn có hàng vạn lựa chọn.
Đứng ngoài cuộc, Triết đương nhiên nhìn rõ mọi chuyện hơn Ngọc Ân, Kiều Kiến Bang cho dù ban đầu chỉ có ý định muốn đứa bé trong bụng Hạ Du, nhưng ngày ngày giờ giờ kề cận không rời nửa bước, ăn chung mâm ngủ chung giường, chẳng ai lại có trái tim sắt đá mà không rung động, Kiều Kiến Bang công khai Hạ Du đồng nghĩa với việc anh đã có tình cảm và xem cô là vợ chính thức, Ngọc Ân nếu có cũng chỉ là lựa chọn dự bị.
Nếu Ngọc Ân đã có ý định vì Kiều Kiến Bang từ giã ánh hào quang và có cơ hội bước chân vào làm dâu Kiều gia thì đó là một cơ hội hiếm có còn sót lại, nhưng tốt hơn vẫn nên mở ra một lối phòng hờ kẻo đi nhầm đường.
Buổi tối không hẹn mà gặp, Kiều Kiến Bang cùng Hạ Du đến khách sạn trong resort dùng bữa, đúng lúc gặp ngay Ngọc Ân đi cùng Triết.
Khác với những lần trước, Ngọc Ân chủ động đến chào hỏi trước, ánh mắt đánh giá không ngừng dò xét trên người Hạ Du, nhưng Hạ Du chỉ mỉm cười lịch sự đáp lại lời chào, sau đó liền không liếc cô ta thêm một lần nào.
Cũng chẳng biết vô tình hay cố ý, thái độ Kiều Kiến Bang dành cho Ngọc Ân vô cùng thờ ơ, tuy không biết rõ là thật hay chỉ đơn giản là diễn kịch trước mặt Hạ Du, nhưng điều đó ít ra thể hiện sự tôn trọng đối với cô.
"Hạ Du, lúc trưa cô không sao chứ?" Ngọc Ân hỏi han cho có để tạo ấn tượng tốt trong lòng Kiều Kiến Bang rằng cô cũng là một cô gái tâm lý.
"Tôi không sao, cảm ơn cô đã hỏi thăm" Hạ Du khách sáo đáp lại, tiện thể liếc nhìn xem phản ứng của Kiều Kiến Bang, anh chỉ lo thổi súp nóng, dường như không mấy bận tâm.
Không cần hỏi ý Kiều Kiến Bang, Ngọc Ân vô cùng tự nhiên kéo ghế bên cạnh anh ngồi xuống, những ánh mắt của nhân viên trong ekip của Ngọc Ân liền xoay đầu nhìn không chớp mắt, đặc biệt là Triết.
Kiều Kiến Bang không để ý đến hành động của Ngọc Ân, tay cầm chén súp vừa mới thổi bớt nóng, múc một muỗng đưa đến trước miệng Hạ Du đút cô ăn.
Nụ cười Ngọc Ân trở nên có chút gượng gạo, con ngươi chuyển động theo từng cử chỉ của cánh tay Kiều Kiến Bang. Nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp, Ngọc Ân cố tình nói: “Hạ Du, sau này có nhiều cơ hội, tôi hy vọng chúng ta sẽ thân thiết"
Dứt lời, chẳng ai hẹn ai, Hạ Du cùng Ngọc Ân đồng loạt nhìn về Kiều Kiến Bang kiểm tra biểu hiện của anh. Gương mặt điềm thản bỗng chốc xuất hiện tia sát khí, đôi mắt khẽ nheo nhẹ khó chịu, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý với Ngọc Ân: “Cô ấy không có thời gian kết bạn với người khác, bởi còn bận với chồng"
Sắc mặt Ngọc Ân lập tức khó coi, riêng Hạ Du cảm nhận được có ẩn tình phía sau giữa mối quan hệ của Kiều Kiến Bang và Ngọc Ân.
Hạ Du thở dài mệt mỏi rất khẽ, Kiều Kiến Bang lại hoảng loạn cuống rít nhưng bề ngoài bình thản khó nhận ra, anh tiến mặt đến gần, dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Khó chịu sao?"
"Không có gì" Hạ Du lắc đầu, muốn gượng cười cũng chẳng cười nổi.
Nhân viên bỗng mang đồ tráng miệng ra, những chiếc bánh rán nhân kem sữa trà xanh thơm mềm màu nâu thu hút tất cả sự chú ý của Hạ Du.
Hai bàn tay Hạ Du bắt đầu động khi đĩa bánh được đặt lên bàn, vừa nhấc tay khỏi đùi thì Kiều Kiến Bang đã lên tiếng ngăn: “Ăn hết cái này đã"
Hạ Du đành yên lặng để Kiều Kiến Bang đút hết nửa chén súp còn lại, ăn món chính xong liền ôm đĩa bánh ăn ngon lành, trong lúc đó Kiều Kiến Bang mới động đũa lấp đầy chiếc bụng trống.
Ngọc Ân nhìn Kiều Kiến Bang chăm lo cho Hạ Du từng li từng tí, trong lòng không khỏi đố kỵ, chỉ sợ lâu dần thành thói quen khó bỏ, đến lúc buộc Hạ Du phải ra đi thì Kiều Kiến Bang sẽ không thể buông tay được.