Sau khi Mộ Sơ Tình rửa bát xong liền đi lên lầu, ghé quá phòng của Tiểu Bao thì thấy thằng bé đã sớm đi ngủ rồi.
Cho nên Mộ Sơ Tình cũng tính quay về phòng ngủ.
...
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua bức rèm che chiếu lên trên sàn nhà, Mộ Sơ Tình bị chuông đồng hồ làm thức giấc, sau khi rời giường vội chạy tới đánh thức Tiểu Bao, mặc đổ cho Tiểu Bao xong, cô mới quay về phòng bắt đầu sửa soạn.
Quy luật sống thường ngày của Mộ Sơ Tình cũng rất nhạt nhẽo, ngày mới bắt đầu bằng việc gọi Tiểu Bao dậy, sau khi đưa Tiểu Bao đi nhà trẻ thì đến công ty.
Mặc cái váy công sở đồng phục màu đen dài quá đầu gối, đeo một chiếc kính đen, sau khi Mộ Sơ Tình trang điểm nhẹ nhàng, sau đó búi mái tóc đuôi ngựa của mình lên thành một búi tròn.
Bình thường đi làm, cô đều trang điểm vừa già vừa quê, như thế có thể bớt đi rất nhiều phiền nhiễu.
Mộ Sơ Tình sửa soạn xong cho cả mình và Tiểu Bao liền xuống lầu nấu bữa sáng cho thằng bé..
Vừa ra khỏi cửa liền đụng ngay phải Hoắc Bắc Cảng, dáng người cao ngất, đồ tây, giầy da rất đĩnh đạc.
Hoắc Bắc Cảng cao m, như thế vốn dĩ đã rất cao, lại mặc đồ tây vào nên đôi chân càng thêm dài và thẳng tắp.
Mộ Sơ Tình cũng tính là cao, m so với nữ giới cũng tính là chân dài, nhưng đứng trước mặt Hoắc Bắc Cảng, cô liền giống như một chú lùn, khí thế tự nhiên cũng giảm xuống.
Mộ Sơ Tình nhất thời xấu hổ, đưa bàn tay nhỏ vẫy vẫy Hoắc Bắc Cảng:
“Chào buổi sáng.”
Hoắc Bắc Cảng lạnh nhạt liếc mắt một cái, cũng không chào lại cô mà lập tức xuống lầu.
Mộ Sơ Tình đứng nguyên tại chỗ, trong lòng có chút xót xa, xoay mình vừa thấy Hoắc Bắc Cảng từng bước xuống lầu rất thong dong, mang theo khí thế vương giả uy phong lẫm lẫm.
Chỉ có điều tính cách lạnh lùng kia của Hoắc Bắc Cảng khiến người ta có loại cảm giác như hắn cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm.
Mộ Sơ Tình bĩu môi, sau đó cũng xuống lầu theo.
Sau khi xuống lầu, Mộ Sơ Tình nhìn thời gian thì thấy đã không còn kịp nấu bữa sáng cho Tiểu Bao nữa, cô tính đưa Tiểu Bao đi học, tiện thể sẽ mua bánh bao và sữa đậu nành ở ven đường cho thằng bé ăn.
Nhưng Mộ Sơ Tình xuống lầu lại không thấy Tiểu Bao đâu, cô có chút sốt ruột, chợt điện thoại rung lên, là điện thoại của Hoắc Bắc Cảng.
Mộ Sơ Tình nghi hoặc nghe máy, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì giọng nói lạnh lùng của Hoắc Bắc Cảng đã vang lên:
“Tiểu Bao trên xe, tôi đưa nó đi học.” “A…”Sau khi biết Tiểu Bao không có việc gì, Mộ Sơ Tình liền thở phào một hơi, chợt nghĩ tới điều gì, mắt cô hơi chớp chớp, sau đó nhẹ giọng hỏi Hoắc Bắc Cảng:
“Vậy anh, có thể đưa tôi đi một đoạn được không?”
...
Mộ Sơ Tình không biết có nên cảm ơn Hoắc Bắc Cảng hay không, Hoắc Bắc Cảng đồng ý đưa cô đi làm, chỉ có điều sau khi đưa Tiểu Bao đến nhà trẻ thì Hoắc Bắc Cảng liền thả cô xuống ở đó luôn. Sau đó, mặc kệ Mộ Sơ Tình giả vờ vôi tội hay tỏ ra dễ thương thế nào, Hoắc Bắc Cảng cũng đều tỏ ra lạnh nhạt, vô tình, không có ý đưa cô tới công ty.
Mộ Sơ Tình thật sự muốn chửi Hoắc Bắc Cảng, tên hèn hạ này lại dám đối với cô như vậy.
Mộ Sơ Tình rơi vào đường cùng, chỉ có thể ở cổng nhà trẻ gọi taxi đến đón., Chẳng qua, nhà trẻ của Tiểu Bao cách tập đoàn Hoắc Thị hơi xa, Mộ Sơ Tình bị đi làm muộn, bị trừ tiền công cả buổi sáng.