Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

chương 14: xấu hổ ngọt ngào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thế nào mà không có ai nói cho cô, tổng giám đốc của Mạc thị lại đẹp trai như thế. Cô còn tưởng rằng đó là một lão già bụng bia cơ đấy.

Mộ Sơ Tình có phần lo lắng, không biết đó có phải Mạc Diệc Phong hay không. Cô nhẹ nhàng bước tới, đến đằng sau người đàn ông này nhẹ giọng hỏi:

“Mạc tổng phải không?”

Mạc Diệc Phong nghe vậy thì ngoảnh đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt Mộ Sơ Tình đang nhìn mình đầy chờ mong. Anh ta gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng:

“Là tôi.”

Trời ạ! Trong nháy mắt đó, Mộ Sơ Tình bị khuôn mặt của người đàn ông ấy làm cho kinh ngạc tới ngây người, không, phải nói là kinh diễm mới đúng.

Người đàn ông này có đôi mắt sáng như sao Bắc đẩu, lóe lên khí chất anh duệ uy phong lẫm lẫm, sâu không lường được, phảng phất như muốn hút người ta vào trong, làm cô mê muội.

Màu da trắng nõn như đá cẩm thạch, từng đường nét trên gương mặt cực kỳ hoàn mỹ, như là một sản phẩm hoàn mỹ do Thượng đế tạo ra, toàn thân tản ra sức hấp dẫn kinh người làm Mộ Sơ Tình kinh diễm không thôi, cứ thế nhìn tới si mê.

Loại dịu dàng trên mặt anh ta khác với vẻ lạnh lùng của Hoắc Bắc Cảng, làm cho Mộ Sơ Tình thật thoải mái.

Mạc Dịch Phong đứng dậy, đi đến vị trí đối diện kéo ghế ra, mời Mộ Sơ Tình ngồi xuống.

Mộ Sơ Tình phản ứng lại mới biết mình quá thất thố, đi đến chỗ trước mặt ngồi xuống, lễ phép nói lời cảm ơn với Mạc Diệc Phong.

Ngay sau đó Mạc Diệc Phong trở về chỗ ngồi của mình, đưa menu cho Mộ Sơ Tình:

“Sơ Tình, cô xem xem muốn ăn chút gì không?”

Mộ Sơ Tình cầm menu nhìn nhìn, cảm thấy cách thức gặp mặt của hai người bọn họ không đúng nha, chẳng phải hôm nay cô tới là đến bàn bạc về chuyện hợp đồng sao? Sao lại giống như đi hẹn hò vậy?

Cô hơi có cảm giác xấu hổ.

Sau khi tùy ý chọn hai món ăn, Mộ Sơ Tình không vòng vo mà trực tiếp nói ra mục đích lần này đến đây của mình:

“Mạc tổng, liên quan đến kế hoạch hợp tác của hai nhà Mạc thị cùng Hoắc thị, Hoắc thị tính toán đưa ra giá cao nhất là vạn, điều này đã là nhượng bộ lớn nhất của Hoắc thị, chỉ cần là giá này, Mạc tổng cũng đã có thể kiếm được rất nhiều. Mạc tổng, anh yêu cầu vạn này hình như hơi có chút quá phận rồi?”

Nói xong Mộ Sơ Tình rút từ trong cặp ra một phần văn kiện, đưa cho Mạc Diệc Phong:

“Mạc tổng, anh có thể xem phần văn kiện báo cáo này của tôi, bên trong ghi rất rõ ràng song phương hợp tác thu được ích lợi gì? Chỉ cần là giá vạn cũng đã làm cho Mạc thị thu lợi nhuận được cao nhất. Cho nên, Mạc tổng có thể điều chỉnh giá thành một chút, lấy giá vạn để Hoắc thị cùng Mạc thị hợp tác hay không?”

Mạc Diệc Phong tiếp nhận phần văn kiện kia từ Mộ Sơ Tình, đôi mắt sâu sắc nhìn qua văn kiện vài lần, sau đó hài lòng gật đầu, bật cười nhẹ giọng nói:

“Cô Mộ quả nhiên là một nhân tài, không biết cô Mộ có hứng thú đến làm việc tại Mạc thị hay không?”

Sau khi Mộ Sơ Tình nghe nói vậy, trong nháy mắt có chút thất thần, liếc mắt nhìn Mạc Diệc Phong, không biết có phải cô nghĩ nhiều rồi hay không mà cứ có cảm giác ánh mắt Mạc Diệc Phong nhìn mình hơi kỳ lạ, có một chút ái muội ở trong đó, cô lấy làm lạ.

Cô lấy tay khẽ vuốt tóc, vì giảm bớt xấu hổ, cười nhẹ lảng tránh vấn đề:

“Mạc tổng nói vậy ý là dùng lương cao tới lôi kéo tôi?”

Mạc Diệc Phong cũng không phủ nhận, gật đầu:

“Đúng như ý hiểu của cô Mộ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio