Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

chương 145

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương - Là Tiểu Khốc Bao Hắn Đợi Năm.

https: //gacsach.com

Vạn nhất Mộ Sơ Tình cũng không thích Hoắc Bắc Cảng, cô thích anh trai Mạc Diệc Phong của cô ta thì sao?

Giang Vị Uẩn vẫn luôn cảm thấy không có gì xấu, khiến cho anh trai theo đuổi Mộ Sơ Tình.

...

“Ha.”

Mạc Diệc Phong hút xong một điếu thuốc bỗng nhiên phát ra một tiếng cười lạnh.

Đem đầu thuốc lá ném vào trong thùng rác, hắn mỏi mệt ngã lưng vào ghế dựa, mệt nhọc nhắm mắt lại.

Cứ như vậy, lâm vào giấc ngủ say.

Giấc mơ của hắn, là một giấc mơ, một giấc mơ dài mà lại đẹp đẽ.

Mạc Diệc Phong mơ thấy năm trước, hình ảnh hắn cứu Tiểu Khốc Bao.

“Em nói đi, làm sao em lại khóc? Làm sao lại nhiều nước mắt như thế?”

"Này, em cứ khóc như thế, tôi kêu em là Tiểu Khốc Bao thì làm sao? Không sao hết, chú tôi rất nhanh sẽ tới đây, chú ấy sẽ cứu chúng ta. Chúng ta sẽ không sao hết.”

“Đau... Tôi đau quá...Bụng Sơ Tình đau quá...”

“Không sao hết, có tôi ở đây, tôi sẽ cứu em, chúng ta đều sẽ không sao hết. Em không được ngủ, không được ngủ, cùng tôi nói chuyện phiếm, chúng ta sẽ đi ra ngoài.”

“Ô ô ô... Nhưng mà tôi đau quá, có phải tôi sẽ chết ở chỗ này hay không?”

“Sẽ không, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện, em kêu là Sơ Tình? Không, gọi Tiểu Khốc Bao dễ nghe hơn, em lớn lên đẹp như thế, sau khi em ra ngoài, làm cô dâu nhỏ của tôi có được không? Sơ Tình... Em đừng ngủ... Đừng ngủ!”

Mạc Diệc Phong mơ thấy nơi này, nước mắt trong hốc mắt đã chảy ra, hắn đột nhiên bừng tỉnh, tay chụp lấy tay ghế dựa, nhìn mặt Mộ Sơ Tình dần dần khép lại, nhìn bóng dáng Mộ Sơ Tình ở trước mặt hắn biến mất, càng ngày càng xa, thẳng như đồng hồ cát chảy, đến cuối cùng mờ mịt biến mất, cuối cùng không còn thấy nữa...

Mạc Diệc Phong bỗng nhiên bừng tỉnh, hét lên một tiếng, “Sơ Tình! Đừng ngủ!”

Mạc Diệc Phong bừng tỉnh, lúc sau mới phát hiện bản thân là ngủ mơ.

Lại là giấc mơ này, nhiều năm như thế, hơn năm qua, vẫn luôn mơ thấy chuyện lúc trước.

Chuyện lúc trước...

Hắn nhìn trần nhà, một trận lo âu.

Nếu năm đó, hắn không phải bị người nhà đưa ra nước ngoài, không có cách nào liên lạc được với Tiểu Khốc Bao, có lẽ hắn đã sớm có thể cùng Tiểu Khốc Bao ở bên nhau đi.

Vận mệnh chính là trêu ngươi như thế, hắn muốn cùng Tiểu Khốc Bao ở bên nhau, cho nên khi bản thân công thành danh toại, khi có năng lực cho Tiểu Khốc Bao hạnh phúc, lại phát giác, cô đã kết hôn.

Hơn nữa, đối tượng lại là một người tốt như thế.

Hắn không cam lòng, không muốn buông tay, cho nên lúc hắn biết người mà em gái Giang Vị Uẩn của hắn thích chính là Hoắc Bắc Cảng, hắn mới có ý nghĩ như vậy, hắn theo đuổi Mộ Sơ Tình, làm Mộ Sơ Tình yêu hắn, do đó sẽ ly hôn với Hoắc Bắc Cảng.

Hắn ích kỷ, ích kỷ muốn tới gần Mộ Sơ Tình, ích kỷ muốn cùng Mộ Sơ Tình ở bên nhau. Hạnh phúc của Mộ Sơ Tình chỉ có thể là do hắn cho, người khác thật sự đều không được.

Hắn đã từng hứa hẹn với Mộ Sơ Tình, hắn muốn cưới cô, hắn chính là muốn cưới cô.

Bất quá, hiện tại vấn đề khó giải quyết chính là... Mộ Sơ Tình căn bản lại không nhớ rõ hắn.

Có lẽ là do nhiều năm trôi qua, cho nên Mộ Sơ Tình không nhớ rõ trong sinh mệnh của cô đã từng xuất hiện một người chính là hắn, khi đó còn nhỏ, trí nhớ kém đi, Mạc Diệc Phong thất vọng an ủi chính mình.

Hiện tại đều đã qua nhiều năm như thế, cũng rất khó nhớ tới.

Người thất vọng là hắn, có thể nhớ tới người, cũng chỉ có hắn, phải không?

Mạc Diệc Phong cho rằng, lần đầu tiên hắn xuất hiện ở trước mặt Mộ Sơ Tình, cô sẽ nhớ rõ hắn, nhưng mà là hắn suy nghĩ nhiều, lần đầu tiên khi nhìn thấy Mộ Sơ Tình, hắn liền xác định, Mộ Sơ Tình là Tiểu Khốc Bao hắn thích năm, cũng là Tiểu Khốc Bao hắn đợi năm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio