Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương - Quá Khứ Tình Cờ Nhưng Lại Vội Vàng
https: //gacsach.com
Thân thế của con người này thật sự khá giống nhau, đều là những đứa trẻ mồ côi, vì thế mới luôn dựa vào nhau mà sống.
Mộ Sơ Tình bây giờ đang không thể tưởng tượng nổi, nếu sớm biết trước Tống Yên Hỏa lúc ban đầu chỉ là cô sinh viên mới của ngành y thôi, thì cô nhất định sẽ không mang bản thân mình và bảo bảo giao phó cho Tống Yên Hỏa
Quá khứ tình cờ, nhưng lại vội vàng.
...
Mộ Sơ Tình gọi điện cho Tống Yên Hỏa, Tống Yên Hỏa bắt máy rất nhanh, gịong nói nhạo báng liên tiếp cất lên: " có chuyện gì thế Đại Tiểu Thư Mộ, tự nhiên tìm tôi, định mời tôi ăn cơm ư? "
Mộ Sơ Tình gấp gáp nói: " Yên Hỏa, bây giờ tôi đang không biết mình đang ở nơi nào, cô có rảnh thì đến đây đón tôi chút được không? Tôi không tìm thấy cái taxi nào ở đây cả."
"Vậy cô gửi cho tôi vị trí của cô vào Wechat, tôi sẽ đến đón cô ngay bây giờ."
Tống Yên Hỏa sau khi ngẩn người ra một lát thì nhanh chóng lấy bộ đồ đang treo ở bên cạnh, cởi bộ đồ thí nghiệm ra, thay xong bộ quần áo của mình thì cô lập tức rời khỏi bệnh viện, sẵn sàng đi đón Mộ Sơ Tình.
Mộ Sơ Tình sau khi tắt máy, thì mở Wechat và gửi cho Tống Yên Hỏa vị trí nơi mình đang đứng.
Tống Yên Hỏa nhìn thấy địa chỉ trong tin nhắn, cô liền biết đó là đâu luôn, khi đi thang máy, cũng có ý định đi tìm Mộ Sơ Tình.
Mộ Sơ Tình hiện đang ở nơi khá là xa, khi mà Tống Yên Hỏa đến thì thấy Mộ Sơ Tình đang ngồi xổm với nét mặt cau có. Vì đi đôi giày cao gót mà đứng trong khoảng thời gian lâu như thế, chân Mộ Sơ Tình đau đến nỗi sắp không trụ được nữa.
Khi Mộ Sơ Tình nhìn thấy chiếc xe của Tống Yên Hỏa, thì trong cô đã loé lên hi vọng, không thèm chờ đợi mà ngồi lên ghế phụ xe của Tống Yên Hỏa.
Sau khi lên xe, Mộ Sơ Tình liền cảm thấy cuối cùng thì mình đã được giải thóat rồi.
Thấy Mộ Sơ Tình đã lên xe, Tống Yên Hỏa vừa khởi động xe vừa hỏi Mộ Sơ Tình: "Sơ Tình, đón được cô rồi bây giờ đi đâu đây?"
Mộ Sơ Tình nghĩ lát, đáng ra là sẽ đi về nhà, nhưng đột nhiên cô muốn đi đến một nơi trước, cô nói với Tống Yên Hỏa: "Đến Dư Thự ở bên Tây Thành đi."
Dư Thự là nhà cũ của Hoắc gia, nơi ở của Hoắc Quốc Chương, ban đầu Mộ Sơ Tình và Hoắc Bắc Cảng định đi đến nơi đó, suy cho cùng thì Hoắc Quốc Chương đã nói với bọn họ, bọn họ không có lí do gì để từ chối.
Nhưng Mộ Sơ Tình lại không ngờ rằng giữa đường lại bị bỏ rơi như thế này.
Tống Yên Hỏa đang lái xe rồi đưa mắt nhìn sang Mộ Sơ Tình thì thấy Mộ Sơ Tình đang xoa chân đau của cô ấy, khuôn mặt khá là mệt mỏi. Tống Yên Hỏa quan tâm hỏi: "Sơ Tình, cô nói cho tôi biết cô làm sao thế này? Cô làm cách nào mà đến được nơi xa xôi như thế này? Cô làm cách nào mà tìm đến đây được?"
Mộ Sơ Tình thở dài, ứa nuớc mắt giải thích: " ban đầu, Hoắc Bắc Cảng đưa tôi đi, chúng tôi định đi đến nhà Hoắc bá bá, nhưng khi đi đuợc nửa đường thì Hoắc Bắc Cảng phát điên lên, vứt tôi ở đây. "
"Hoắc Bắc Cảng?" Tống Yên Hỏa khi nghe đến cái tên này thì bị giật mình không thể tin nổi "cô nói cái người Hoăc Bắc Cảng chính là người con trai cô từng thích mười mấy năm trước đó ư? Cái tên đại soái ca bị liệt mặt đó ư?"
Mộ Sơ Tình nghẹn họng nói "uhm"
Lần này Tống Yên Hỏa nghe thấy được câu nói mà không thể tin được. Cảm thấy sốc và hỏi tiếp: " Sơ Tình, điều này không thể đựơc, xét về đạo lí không phải hắn rất ghét cô sao? Sao lại cho cô lên xe của hắn? Cô nhanh nói đi, giữa người gian tình gì mà tôi không biết? "
Mộ Sơ Tình quay người sang nhìn Tống Yên Hỏa, bờ môi mím vào nhau, giải thích với thái độ hờ hững nhưng không phải chuyện của mình: " tôi và hắn đã kết hôn với nhau rồi."