Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương - Ngoại Trừ Hoắc Bắc Cảng, Cũng Chỉ Có Hoắc Bắc Cảng.
https: //gacsach.com
Sau đó, trong một lần thi đấu TaeKwonDo, Hoắc Bắc Cảng đem tên bạn cùng lớp kia đánh đến mặt mũi bầm dập, cảnh cáo hắn không được đến gần Mộ Sơ Tình nửa bước.
Ngay lúc đó bạn cùng lớp liền hỏi: "tại sao?"
Hoắc Bắc Cảng lạnh nhạt liếc mắt một cái, ngay lúc đó hắn khí thế hiên ngang cao ngạo tựa như vương giả "bởi vì ngươi không xứng với cô ta."
Đúng vậy, lúc đó lý do của Hoắc Bắc Cảng chính là, ánh mắt Mộ Sơ Tình lúc đó vẫn luôn theo đuổi hắn, đột nhiên lại quay sang tên bạn cùng lớp kia thì thật là hạ thấp thân phận của hắn.
Cho nên, lúc đó Hoắc Bắc Cảng liền không cho phép Mộ Sơ Tình có một người bạn trai thấp kém hơn hắn, cứ như vậy thời niên thiếu của Mộ Sơ Tình ngoại trừ Hoắc Bắc Cảng ra, cũng chỉ có Hoắc Bắc Cảng.
...
Nghĩ đến lúc trước hắn và tên bạn cùng lớp kia đánh nhau một trận, Hoắc Bắc Cảng liền cảm thấy có chút buồn cười, thời niên thiếu chính mình lại vì Mộ Sơ Tình mà làm ra loại chuyện buồn cười như thế.
Mộ Sơ Tình có cái gì tốt, có gì đáng giá để hắn làm vậy?
Chỉ là một phụ nữ có tâm kế, vẫn không đáng để hắn thích.
Người hắn thích cũng chỉ có một mình Hứa Hạ Đồng, là người phụ nữ lương thiện, vì cứu hắn mà không màn đến sống chết.
Cũng chỉ có một mình Hứa Hạ Đồng mới xứng được hắn yêu thích, loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như Mộ Sơ Tình một chút cũng không xứng.
Hoắc Bắc Cảng phun ra một tia khí lạnh, sau đó cũng đi theo vào.
...
Mộ Sơ Tình đi vào trong phòng khách, ở cửa thay ra một đôi dép lê mang trong nhà.
Trước khi sinh Tiểu Bao, Mộ Sơ Tình đều ở đây, cho nên trong biệt thự cũng có đồ sinh hoạt thường ngày của cô.
Tuy rằng trước lúc sinh Tiểu Bao, cô dọn ra ngoài, nhưng Hoắc Quốc Chương thương cô nên vẫn bảo người hầu giữ lại tất cả đồ đạc của cô.
Mộ Sơ Tình đổi dép xong mới đi vào, lại nhìn đến người đang ngồi trên sofa, con trai mình đang ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh một chỗ giống như lúc ở nhà trẻ bị cô giáo bắt buộc. Mặc dù đúng là hắn đang tuổi đi nhà trẻ.
Hoắc Tiểu Bao mấp máy môi, vẻ mặt nghiêm cẩn, chân mày gắt gao cau lại lộ vẻ bất an.
Mộ Sơ Tình thấy có chút kỳ quái, Tiểu Bao sao lại có cái dáng vẻ như vậy?
Mộ Sơ Tình nghi hoặc đi tới trước mặt Hoắc Tiểu Bao, Tiểu Bao đột nhiên nhẹ nhàng ôm lấy eo cô: "Mami, rốt cuộc mẹ cũng tới rồi, mẹ có biết là con bị bắt cóc hay không?
Mộ Sơ Tình "..." đùa chắc? Bị bắc cóc mà giờ ngồi được ở đây á?
Mộ Sơ Tình sờ sờ đầu Tiểu Bao, ngữ khí ôn nhu hỏi: "xảy ra chuyện gì? Ai lại rảnh rỗi không có việc gì làm đi bắt cóc con?"
Hoắc Tiểu Bao khiếp đảm di dời tầm mắt sang Hoắc Quốc Chương đang ngồi một bên tủm tỉm cười, ngón tay thon dài bé bé chỉ vào Hoắc Quốc Chương, "chính là cái người này bắt cóc Tiểu Bao, Tiểu Bao còn ở nhà trẻ chờ quản gia đến đón, đột nhiên cái người này nói muốn mời Tiểu Bao đi ăn, sau đó liền đem Tiểu Bao đi."
Mộ Sơ Tình thật là nói không nên lời nhìn con trai mình, may mắn đây chính là người nhà, bằng không thật sự bị người ta bắt cóc thì làm thế nào bây giờ?
Cô nhéo nhéo mặt Tiểu Bao, có chút tức giận hỏi hắn: "con như thế lại bị đồ ăn dụ hoặc đi theo?"
Hoắc Tiểu Bao ngẩng đầu ưỡn ngực, ý chí chiến đấu sục sôi nói: "Đương nhiên là không phải, con là cái dạng người này sao? Điểm này dụ hoặc thật là không đáng để đi theo, sau đó người này hứa mua đồ chơi mới nhất cho Tiểu Bao, cho nên con mới đi theo."