Trên hành lang rõ ràng rất trống trải, nhưng bác sĩ lại cảm thấy mình hít thở không thông.
Không phải là bởi vì cái gì khác, chỉ vì đứng trước mặt ông là một người đang toát ra vẻ lo lắng mãnh liệt, cả người anh như cũng bị bao phủ trong đó, không cách nào hô hấp cho thông!
Cố Hành Sâm sắc mặt tái xanh, gắt gao nhìn chằm chằm bác sĩ, thanh âm giống như từ âm thanh của ma quỷ nơi địa ngục truyền đến, mang theo hơi lạnh thấu xương, "Chuyện này không được cho tiểu thư biết, nếu không ông sẽ không biết hậu quả như thế nào đâu."
Bác sĩ liền vội vàng gật đầu ứng tiếng "Vâng, vâng! Cậu Hai, tôi hiểu rồi, nhất định tôi sẽ không để cho tiểu thư biết."
Điện thoại di động vang lên, Cố Hành Sâm lấy ra liếc mắt nhìn số gọi tới, là một số điện thoại lạ?
Đáy lòng đột nhiên dâng lên một nỗi bất an, bắt máy, quả nhiên, bên kia là Triển Thiên Lăng ——
"Cố Hành Sâm, nếu như tôi đoán không lầm, bây giờ cậu đã phát hiện con bé bị trúng cổ độc rồi, đúng không?"
"Là ông làm ra chuyện này?" Cố Hành Sâm lạnh lùng hỏi, bàn tay cầm điện thoại di động cứng ngắc, khớp xương xanh trắng lấp ló trên mu bàn tay.
Triển Thiên lăng rất đắc ý cười một tiếng, "Không phải là tôi làm, chẳng qua tôi biết ai làm chuyện này, cậu có muốn biết không?"
Cố Hành Sâm dĩ nhiên biết Triển Thiên Lăng không tốt bụng đến như vậy, nhưng anh cũng không còn có ý phòng bị, chỉ muốn thông qua ông ta biết được chút ít thông tin hữu ích mà thôi.
"Cố Hành Sâm, Cố Gia các người chiếm đoạt con gái của tôi hai mươi mấy năm rồi, lúc nào thì muốn đưa con bé quay trở về bên cạnh tôi?"
"Ông đang nằm mơ sao?" Cố Hành Sâm cất giọng châm chọc, trên mặt tựa như bao phủ một tầng sương lạnh, tản ra trận trận hàn khí.
Triển Thiên Lăng dường như cũng đoán được anh sẽ nói như vậy nên cũng không phiền lòng, chỉ tiếp tục nói: "Cố Hành Sâm, đừng đắc ý sớm quá, con bé là con gái của tôi, dù không tính công lao dưỡng dục, ít nhất vẫn cũng nên tính sinh mạng con bé là do tôi ban cho nó, nếu như con bé biết thân thế của mình, cậu nghĩ con bé còn có thể ở cùng với các người sao?"
"Cô ấy cũng sẽ không bỏ lại tôi." Cố Hành Sâm thanh âm nhàn nhạt, nhưng giọng nói lại mang vẻ hết sức chắc chắn, tự tin!
Bên kia Triển Thiên Lăng hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tôi sẽ để cho cậu tự tay đưa con bé trở về bên cạnh tôi, con gái của Triển Thiên Lăng tôi, tuyệt đối không cho phép con bé ở cùng một chỗ với Cố Hành Sâm cậu!"
Cố Hành Sâm tắt máy, ánh mắt lạnh lùng quét qua vị bác sĩ trước mặt, người sau thức thời lắc đầu bày tỏ mình cái gì cũng không biết, cái gì cũng sẽ không nói lung tung.
Quay lại phòng, cũng không biết Mặc Thiên Sủng dùng biện pháp gì, Niệm Kiều bụng đau cũng đã khá hơn nhiều, chỉ còn sắc mặt vẫn khó coi như trước.
An Hi Nghiêu liếc nhìn sắc mặt của Cố Hành Sâm, so với Niệm Kiều cũng không khá hơn chút nào, trong lòng không khỏi sanh nghi, chẳng lẽ Niệm Kiều mắc bệnh gì kỳ lạ?
Thấy Cố Hành Sâm đi vào, Cố Cảnh Niên đã chạy tới ôm lấy chân Cố Hành Sâm, ngước đầu hỏi hắn, "Cha, mẹ thế nào rồi?"
Cố Hành Sâm ngồi xổm người xuống đem Cố Cảnh Niên bế lên, bởi vì đụng chạm đến vết thương ở bụng, anh rõ ràng có chút nhíu mày.
"A Sâm ——" An Hi Nghiêu kêu lên một tiếng.
"Không có sao." Cố Hành Sâm quay sang, nhìn về phía An Hi Nghiêu nhàn nhạt nói hai chữ, gạt đi nỗi lo lắng trong lòng anh.
Mặc Thiên Sủng liếc mắt, người này thật đúng là làm bằng sắt đá, lại còn nói chính mình không có việc gì, không cẩn thận vết thương của anh lại càng thêm nặng.
Nhìn thấy anh đi tới, cô đứng dậy, nói: "Nếu như lát nữa cô ấy vẫn còn kêu đau, anh liền bấm vào đốt thứ hai của ngón tay áp út bàn tay trái, tốt nhất là nên đưa cô ấy vào bệnh viện kiểm tra lại xem, tôi thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm đâu."
Cố Hành Sâm không nhìn cô, chỉ gật đầu một cái.
Ba người còn lại cũng thức thời mà chuẩn bị lui ra ngoài, đi tới cửa, đột nhiên Cố Hành Sâm thanh âm lại truyền đến: "Nam Cung, Nhâm Thiên Nhã bây giờ đang ở đâu?"
Bước chân ba người cùng nhau ngừng lại một chút, nhất là Nam Cung Trần, trên mặt rõ ràng có vẻ khiếp sợ, ngẩn người mới nói: "Ở nhà."
"Gọi điện thoại cho cô ta đi." Cố Hành Sâm nói dứt khoát, bẩm sinh đã mang Vương Giả Chi Khí , căn bản không cho người khác cãi lời.
Vương giả chi khí: khí tức của vua chúa, ý nói bẩm sinh bản tính bá đạo, sai khiến áp chế người khác.
An Hi Nghiêu lập tức cũng biết có chuyện, lại thấy Nam Cung Trần vẫn còn ở đó sững sờ, liền huých huých anh vài cái.
Nam Cung Trần không thể không lấy điện thoại ra gọi cho Nhâm Thiên Nhã, truyền đến là giọng nữ máy móc nói ——
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa goi, hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau….The number you have dialed is not…."
Đứng bên cạnh Nam Cung Trần, An Hi Nghiêu cũng nghe được âm thanh này, không khỏi hỏi: "Nam Cung, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao số điện thoại của Tiểu Nhã lại không liên lạc được?"
Nam Cung Trần giật mình đứng tại nguyên chỗ, trong đầu thoáng lướt qua một chút hình ảnh ——
"Trần, thật xin lỗi, đã làm khó anh rồi, nhưng mà em thật sự không có làm vậy, đêm hôm đó chúng ta. . . . . ."
"Trần, cám ơn anh đã tin tưởng em, về sau, em sẽ thật lòng thật dạ yêu anh."
"Trần, buổi tối trở về sớm một chút, hôm nay em xuống bếp nha."
Giọng nói của cô tựa hồ vẫn còn vang vọng bên tai, vậy mà số điện thoại của cô lại không liên lạc được, như vậy hiện giờ cô đang ở đâu?
Nhâm Thiên Nhã, em rốt cuộc lừa tôi bao nhiêu?
Cố Hành Sâm chỉ nhìn vẻ mặt Nam Cung Trần cũng biết không liên lạc được với Nhâm Thiên Nhã, khóe môi anh khẽ một nụ cười lạnh lẽo mà quỷ dị, "Nam Cung, hiện tại cậu vẫn còn tin tưởng người phụ nữ đó sao?"
Lần này đến phiên An Hi Nghiêu vỗ vỗ bả vai Nam Cung Trần, vô hạn đồng tình, "Nam Cung, tiểu Nhã đã thay đổi rồi, cô ấy không còn là Tiểu Nhã mà ngươi từng quen biết nữa rồi."
Nam Cung Trần khẽ lắc đầu, "Không phải vậy, A Sâm, Hi Nghiêu, có thể là điện thoại Tiểu Nhã bị trộm rồi, hoặc là. . . . . ."
"Nam Cung, ngươi rốt cuộc còn phải bị cô ta lừa gạt tới khi nào? Đừng tự lừa mình dối người nữa, tiểu Nhã không yêu cậu, cô ta chỉ đang lợi dụng cậu thôi."
An Hi Nghiêu u u mà nói, đáy lòng thật không hiểu, chẳng lẽ rơi vào lưới tình, ai cũng hết lần này tới lần khác trở nên ngu muội hay sao?
Có vẻ như Hành Sâm cùng Nam Cung Trần cũng đã nhận ra, Cố Hành Sâm biết rõ Nam Cung Trần hiện tại là bị Nhâm Thiên Nhã lợi dụng, thế nhưng anh vẫn không vạch rõ chân tướng sự việc.
Nhâm Thiên Nhã chắc là đã sớm nghĩ xong đường lui, chỉ để Nam Cung Trần tới nơi này giữ chân Cố Hành Sâm, để cô ta có nhiều thời gian chạy trốn hơn.
Như vậy, hiện tại Nhậm Thiên Nhã đang trốn ở đâu? Đường lui của cô ta là cái gì?
Nghĩ tới đây, An Hi Nghiêu nhìn Cố Hành Sâm một cái, tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung, tới đây, anh đột nhiên hiểu ra.
Cố Hành Sâm, cậu ta quả nhiên đủ phúc hắc! Cư nhiên bày ra loại tính toán này!
Đối với tình cảm say mê, sự hiểu biết của Nam Cung Trần đối với Nhậm Thiên Nhã, không cần phải nói, Nhâm Thiên Nhã mất tích, cậu ta nhất định sẽ tìm ra.
Như vậy đến lúc đó ——
Cố Hành Sâm tuyệt đối sẽ không còn nương tay đối với Nhâm Thiên Nhã! Cũng sẽ không nể chút mặt mũi nào của Nam Cung Trần nữa!
Niệm Kiều trong đầu rối một nùi, không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ ngước hỏi Cố Hành Sâm: "Mọi người đang nói cái gì?"
"Không có gì, bụng còn đau nhức không? Cần phải đi bệnh viện không?" Thật ra thì trong lòng anh hiểu rõ, nếu như theo lời bác sĩ tư gia nói, Niệm Kiều bị trúng cổ độc thật, dù có đi bệnh viện cũng vẫn vô dụng. Tiếng nói như xé lòng.
Chỉ là không biết, nàng bị trúng loại cổ độc gì? Ai là người hạ độc?
Niệm Kiều lắc đầu một cái, chui chui vào trong lòng anh, "Không đi bệnh viện, em muốn ngủ."
"Mẹ, con cùng ngủ vói mẹ." Cố Cảnh Niên đi lại gần, ôm lấy cánh tay Niệm Kiều.
Niệm Kiều cười cười, nói: "Được, vậy hai mẹ con ta cùng nhau ngủ nha."
"Được a!" Cố Cảnh Niên hoan hô một tiếng, cả người nhoài lên ý muốn trèo lên lòng Niệm Kiều, nhưng lại bị Cố Hành Sâm ngăn lại.
Niệm Kiều khốn hoặc ngước nhìn anh, hỏi: "Sao vậy?"
Cố Hành Sâm không nhìn cô, chỉ đem Cố Cảnh Niên kéo ngược lại, đặt cậu nhóc nằm cạnh cô, để hai mẹ con mặt đối mặt nằm ngủ, " Không phải là em bị đau bụng sao? Vẫn còn để cho con trèo lên trên người như vậy."
Khóe miệng Niệm Kiều cong lên, khẽ cười, "Không có sao á..., con cũng không có nặng mà."
Cố Hành Sâm nhìn cô, "Bây giờ nói không sao, nhưng sau đó người bị đau là em đấy."
Niệm Kiều bĩu môi, không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời anh nói, cùng Cố Cảnh Niên mặt đối mặt ngủ.
Hai mẹ con trong nháy mặt tay ôm tay quấn, giữ chặt lấy nhau nằm ngủ, Cố Hành Sâm nhìn qua, nét mặt nhu hòa, nhưng đáy lòng không khỏi có chút xót xa.
Không nói cho Niệm Kiều biết cô đang mang thai, anh cũng không biết như thế có đúng hay không, chỉ là trong đáy lòng có chút bất an, ngộ nhỡ ngày sau thực sự anh chỉ có thể quyết định trong hai chọn một, vậy nhất định anh sẽ lựa chọn Niệm Kiều, chỉ là ——
Anh sợ Niệm Kiều đến lúc đó không đồng ý từ bỏ đứa bé, sự quật cường của cô, anh cũng đã sớm nhận thức qua!
Ba người kia chẳng biết đã rời khỏi phòng từ lúc nào, trong phòng giờ chỉ còn gia đình ba người bọn họ.
Cố Hành Sâm tựa vào đầu giường, nhìn hai mẹ con đầu tiên là chơi đùa, một lát sau cùng chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng cúi người hôn khẽ lên trán mỗi người một cái.
Vết thương ở bụng vẫn có chút đau, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
————
Nam Cung Trần ra khỏi Cố gia liền một mình lái xe bỏ đi, không cần đoán cũng biết là anh đi tìm Nhâm Thiên Nhã, trong khi đó An Hi Nghiêu cùng Mặc Thiên Sủng lại đang dây dưa phía trước.
"An Hi Nghiêu anh làm gì đấy? Ban ngày ban mặt không cần phải lôi lôi kéo kéo!"
An Hi Nghiêu cười nhạo một tiếng, trực tiếp kéo cô áp sát vào cửa xe, cắn răng uy hiếp, "Mặc Thiên Sủng, biết điều một chút đi, những ngày vừa rồi em hành hạ anh đã cảm thấy hành hạ đủ rồi chứ?"
Mặc Thiên Sủng nhìn cũng không nhìn anh, chỉ liều mạng muốn đẩy anh ra, làm gì mà người này lại giống như ngọn núi cứng ngắc, ép chặt lấy cô khiến cô không nhúc nhích nổi mà giận dữ, "Anh có bệnh có phải hay không! Người nào hành hạ anh? Là anh nhất định cứ quấn lấy tôi, tôi cho anh biết, ta đã có vị hôn phu rồi, anh tạm thời đừng tới quấy rầy tôi nữa!"
Vị hôn phu? An Hi Nghiêu trong lòng “lộp bộp” một tiếng, đối với lời nói của cô nửa tin nửa ngờ.
"Em có vị hôn phu khi nào? Sao anh lại không biết?"
Mặc Thiên Kỳ Sủng bị anh nắm chặt cằm, đau đến mức nước mắt đều muốn rơi, không khỏi rống to: "Kẻ điên này! Tôi đã gọi điện thoại nói rõ với cha mẹ anh rồi, là tôi thay lòng đổi dạ trước, là tôi không còn nhớ thương anh nữa rồi, hai người họ là sợ anh đau lòng nên mới không nói cho anh biết, gia đình tôi cũng đã tìm cho tôi một ông chồng tốt rồi, anh nghe rõ chưa hả?"
An Hi Nghiêu trên tay bộc phát dùng sức, đem khuôn mặt cô nâng lên, khiến cô không cách nào đành phải ngẩng đầu nhìn anh.
"Vậy nên em đồng ý kết hôn với người đàn ông chưa từng gặp mặt đó??" Anh hận không thể dùng sức, một tay bóp chết người phụ nữ này, tai sao cô ấy có thể là người có tâm địa ác độc đến như vậy?
Mặc Thiên Sủng cau mày, giọng điệu vẫn như cũ cường ngạnh "Đúng! Tôi đồng ý! Còn có, tôi với người đó cũng từng gặp mặt qua, cũng không phải là không thể gặp mặt, hơn nữ, tôi kết hôn với ai mắc mớ, liên quan gì đến anh?"
"Chuyện không liên quan đến tôi sao? Tôi là người đàn ông đầu tiên của em, vậy mà em nói không có liên quan gì đến tôi sao?"
Tiếng nói vừa ngừng, An Hi Nghiêu trực tiếp mở cửa xe nhét cô vào trong, lạnh lùng cảnh cáo: "Ngồi vào cho tôi! Dám tự ý đi ra, tôi sẽ xé tan quần áo của em!"
Mặc Thiên Sủng sững sờ ngồi xuống, nhìn anh vòng qua xe đi sang cửa bên, sau đó lên xe khởi động máy.
Xe nhanh chóng phóng bay trên đường, làm Mặc Thiên Sủng sợ tới mức sắc mặt cũng biến đổi, cà lăm nói: "An Hi Nghiêu, dừng xe. . . . . . Dừng xe a. . . . . ."
An Hi Nghiêu cũng không thèm nhìn sang cô, trực tiếp lái xe trở về biệt thự của mình, sau đó đem người phụ nữ đang thất hồn, khiếp vía bên ghế phụ bên cạnh ôm xuống xe đi thẳng vào trong.
"An Hi Nghiêu, anh muốn làm gì? Buông tôi ra! Thả tôi xuống!"
Vào đến Mặc Thiên Sủng mới phản ứng được, đáng chết, tên khốn kiếp này mang cô tới biệt thự của hắn làm gì? Không phải là. . . . . .
Cô thật sự đã đoán đúng, An Hi Nghiêu là giận điên lên mới có thể dùng tới phương thức này để làm cho cô hiểu rõ, Mặc Thiên Sủng cô rốt cuộc là người phụ nữ của ai!
"Khốn kiếp! Á, buông ra, buông ra. . . . . . ưhm . . . . ."
Anh ngay lập tức, trực tiếp xé tan quần áo của cô, sau đó che kín môi cô, không để cho cô có cơ hội mở miệng mắng chửi người thêm nữa.
Mặc Thiên Sủng tránh trái tránh phải, làm thế nào cũng trốn không thoát khỏi sự giam hãm của anh, ngược lại đang lúc cọ xát lại cảm thấy thân thể của anh càng lúc càng bỏng, cô gấp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt, trong hốc mắt cũng chứa đầy nước mắt.
An Hi Nghiêu liền hôn lên nước mắt của cô, mằn mặn, chát chát, động tác của anh dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mặc Thiên Sủng ngước mặt nhìn chằm chằm anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nét chán ghét, gằn từng chữ nói: "Anh dám chạm vào tôi, tôi liền nói cho anh hai tôi biết, nói anh cường gian tôi, để cho anh ấy giết chết anh!!"
Nghe cô nói xong, An Hi Nghiêu nhếch miệng cười cợt nhả, ngón tay thon dài vuốt ve dọc theo bờ môi của cô, thanh âm ám ách, "Thiên Sủng, cái này được cho là em đang uy hiếp tôi sao?"
Mặc Thiên Sủng tức giận đến toàn thân phát run, nếu không phải đôi tay đang bị anh bóp chặt, cô chỉ hận không thể cho anh vài cái bạt tai.
Cô càng tức giận, An Hi Nghiêu tựa hồ lại càng hưng phấn, bàn tay chạy dọc theo chiếc cổ thon gọn của cô, mập mờ nói: "Tôi hiểu rõ anh hai của em rất có bản lãnh, chỉ là —— tôi cũng vậy không vì vậy mà thấy sợ anh ta."
Một bên anh nói xong, vừa đưa đầu lười chấm mút khắp cơ thể trắng nõn của cô, một bên cất giọng thầm thì "Tôi đề nghị em, nên tỷ mỷ kể lại cho anh hai của em biết, ví dụ như, nói cho anh ta biết, cảm giác tôi chạm vào em như thế nào, hôn em ở những đâu, một đêm này muốn em những mấy lần, có phải mỗi lần đều đưa em lên tới đỉnh của sung sướng hay không, em ở dưới thân thể tôi hô hấp ra sao, những thứ này, đều cần phải nói rõ ràng một chút."
Chưa bao giờ Mặc Thiên Sủng biết, người đàn ông này cư nhiên không biết xấu hổ đến như vậy, lời của anh khiến cho cô xấu hổ đến muốn chết đi sống lại vậy!
"Sủng nhi, khi ở Cố gia, em nói em hận tôi, là thật sao?"
Mặc Thiên Kỳ Sủng nghe được ý tứ uy hiếp trong câu hỏi của anh, nhưng bởi trong lòng cô tức giận, cô cảm thấy nếu mình không phát tiết bây giờ chắc sẽ bị phát điên lên mất nên không e sợ nói "Đúng, tôi hận anh! Lúc đâu tôi đúng là mắt mù mới thích anh!"
"Hận tôi?" An Hi Nghiêu giống như kinh ngạc, ngay sau đó nở nụ cười, cúi đầu lên đuôi mắt của cô, từng chữ từng chữ buông ra, "Sủng nhi, tối nay ngươi nhất định phải nói ngươi yêu ta, nếu không chúng ta liền làm đến chết mới thôi!"
Mặc Thiên Sủng kinh hãi, la to vùng dậy: "An Hi Nghiêu, anh đưng chạm vào tôi! Anh đừng chạm vào tôi!"
"Nói em yêu tôi đi tôi sẽ không chạm vào em, nếu không ——"
"Nếu như mà tôi nói, tôi đang mang thai, anh vẫn còn muốn chạm vào tôi sao?" Mặc Thiên Sủng đột nhiên nhắm mắt lại, bộ dạng đau xót ngại ngùng.
An Hi Nghiêu sửng sốt, "Em, em vừa nói cái gì?"
Mặc Thiên Sủng cười lạnh, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng nước mắt cũng tuôn rơi nhưng không có nói thêm bất kỳ một chữ nữa.
"Sủng nhi, em nói em đang mang thai? Là con của anh sao?" An Hi Nghiêu lật người ngồi ở bên người cô, bế cô vào trong lòng mình.
Mặc Thiên Sủng vẫn chỉ yên lặng nhắm mắt lại nhắm măt, nhất quyết không chịu mở miệng nói thêm nửa câu.
An Hi Nghiêu đột nhiên luống cuống, chạm nhẹ mặt của cô, hôn lên nước mắt của cô, "Sủng nhi, đừng khóc, thật xin lỗi, hành động của anh thật điên rồi mới làm thế với em, em là của anh, ngoại trừ anh ra, không ai có thể kết hôn cùng em được!"
Lời nói Anh Hi Nghiêu vừa dứt, Mặc Thiên Sủng đột nhiên mở mắt, ngay sau đó đẩy anh ra, xuống giường mặc quần áo tử tế, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa.
An Hi Nghiêu lần này ngoài ý muốn không cản cô lại, chỉ nhìn theo bóng lưng của cô, nét mặt đầy vẻ hối tiếc.
Cửa bị đóng sầm, mấy phút sau, điện thoại An Hi Nghiêu rung lên, anh cầm lên nhìn, phía trên chỉ có một câu ——
Tôi không có thai, đời này, anh cũng đừng nghĩ tới tôi sẽ sinh con cho anh, đã gặp được nhau thì cũng có lúc chia tay, về sau anh đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa.
‘ phanh ——’ một tiếng, điện thoại di động bị An Hi Nghiêu hung hăng đập trên vách tường, nhất thời chia năm xẻ bảy.
Cặp mắt hẹp dài đào hoa chậm rãi nheo lại, Mặc Thiên Sủng, em thật sự biết cách chọc giận tôi!
————
Nửa đêm, Cố Hành Sâm, An Hi Nghiêu cùng với Tịch Tư Diệu ba người xuất hiện đồng thời trên quầy ở quán bar Hoàng Gia mang tên “Hoàng”.
"A Sâm, nhận được điện thoại của cậu, mình đã cho người đi điều tra tình hình bên Ý, cậu đoán đúng rồi, Nhâm Thiên Nhã quả nhiên đi Ý, hơn nữa còn là người của Triển Thiên Lăng ra sân bay đón cô ta.."
Tịch Tư Diệu chậm rãi nhả một vòng khói thuốc, nói với Cố Hành Sâm.
Người phụ nữ này thật đúng là lớn mật, lại dám đứng về phe bên kia của Triển Thiên Lăng, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác lợi dụng Nam Cung Trần.
Cố Hành Sâm khẽ gật đầu, với tay lấy ly rượu.
Tịch Tư Diệu động tác nhanh chóng đoạt đi ly rượu trước mặt anh, nhíu mày hỏi: "Bị thương còn uống rượu sao?"
Nhàn nhạt giọng nói, lại bao quanh nồng đậm quan tâm, tình huynh đệ không cần nói cũng biết.
Cố Hành Sâm giương mắt nhìn hắn, tiếp theo ngượng ngùng thu hồi tay của mình, dựa người vào ghế sofa phía sau, mi tâm nhíu lại, "Tư Diệu, trong những người cậu quen biết, có ai hiểu biết chút gì về cổ độc hay không?"
Tịch Tư Diệu mi mắt khép hờ, có chút kinh ngạc nhìn anh khi thấy anh hỏi vậy, "Có ý tứ gì? Có ai trúng cổ độc à?"
"Người phụ nữ của cậu ta." An Hi Nghiêu ở một bên đón lấy lời nói, chỉ nói ra chữ, sau đó lại gọi một loại rượu mạnh.
Tịch Tư Diệu nhìn anh, không khỏi nở nụ cười, "Hi Nghiêu, cậu lại làm cái gì thế? Lại bị Mặc Thiên Sủng bỏ rơi sao? Không phải mới vừa tìm được cô ấy sao?"
An Hi Nghiêu ngửa đầu uống xong ly rượu trong tay, trực tiếp cầm ly rượu vừa gọi tới, hất thẳng vào người anh ta, cả giận nói: "Cậu không nói đến người phụ nữ ấy thì chết àh?"
Tịch Tư Diệu nhanh chóng nghiêng đầu tránh thoát ly rượu, không khỏi buồn bực, sau đó hỏi Cố Hành Sâm, "Chuyện gì xảy ra vậy? So với việc trốn mất còn nghiêm trọng hơn?"
Cố Hành Sâm nhún nhún vai, "Mình cũng không biết."
"Chớ có nói chuyện của tôi nữa, ai nói tôi gấp gáp đuổi theo người khác!" An Hi Nghiêu đứng lên, có chút ít say lâng lâng rống giận.
Tịch Tư Diệu xích một tiếng, không để ý đến anh nữa, quay đầu lại nhìn Cố Hành Sâm nói: "Cái loại tà môn gì đó, người bình thường cũng sẽ không hiểu đâu, mẹ kiếp, chẳng qua mình có một người bạn đối với cổ độc cũng có nghiên cứu, để mình thử hỏi giúp cậu một chút?"
Cố Hành Sâm gật đầu, ly rượu trước mặt bị lấy đi, anh không nhịn được cũng sờ bao thuốc lá, tay lại bị An Hi Nghiêu bắt được.
"A Sâm, rượu không thể uống, thuốc lá cũng khỏi cần đụng đến đi." An Hi Nghiêu nhìn hắn, ánh mắt mang theo loại ân cần của anh em.
Cố Hành Sâm khẽ nguyền rủa một tiếng, đem cái bật lửa ném lên trên bàn, giơ tay lên nắn vuốt mi tâm.
"A Sâm, lần trước ở Ý, mấy người bọn cậu xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại để bị thương như thế?" Tịch Tư Diệu cảm thấy Hành Sâm có vẻ u buồn, chỉ còn biết lái sang nói chuyện khác, nhưng quả thật bản thân anh cảm thấy rất tò mò chuyện xảy ra lần trước.
An Hi Nghiêu liếc nhìn Cố Hành Sâm, sau đó nhẹ nhàng bật mí: "Còn không phải là vì người phụ nữ của cậu ta, A Sâm không muốn để cô cháu gái bé bỏng của mình nhận mặt Triển Thiên Lăng, nhưng nếu đặt trường hợp là mình, mình cũng sẽ không có ý định để cho người phụ nữ của mình biết chuyện gã khốn nạn đó là cha của cô ấy.."
Tịch Tư Diệu môi nhấp ly rượu đỏ, đang muốn hỏi thêm cái gì nữa thì cửa phòng đột nhiên vang tiếng gõ cửa, sau đó nhìn thấy người trợ lý của mình đi nhanh vào.
Trợ lý nói nhỏ bên tai Tịch Tư Diệu máy câu, chỉ thấy sắc mặt anh nhanh chóng biến sắc, đứng dậy nói với Cố Hành Sâm cùng An Hi Nghiêu: "Mình có chút việc, phải về Hoa Thành trước rồi."
Nhìn bóng lưng thông minh, thấp thoáng của Tịch Tư Diệu, An Hi Nghiêu cười quỷ dị, "A Sâm, chúng ta đánh cuộc thế nào đây, mình đoán Tư Diệu gấp gáp chạy về như vậy là bởi chuyện vợ của cậu ta."
Hồi lâu cũng không còn thấy có người trả lời mình, An Hi Nghiêu buồn bực quay đầu, lại phát hiện, cả căn phòng chỉ còn lại một mình anh ngồi !
"Mẹ nó! Làm như … á! Cư nhiên âm thầm bỏ chạy hết!"
Cố Hành Sâm mới ra khỏi quán bar, còn chưa đi được mấy bước liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc ——
"A, Cứu, cứu! Người đâu, mau tới a….Cướp, có cướp!"
Quay đầu nhìn lại, cư nhiên phát hiện là Liễu Nhứ Mi!
Khoác tay lên cửa xe, Cố Hành Sâm đứng tại chỗ nhìn hai người đang lôi kéo lẫn nhau ở phía xa.
Liễu Nhứ Mi tựa hồ cảm thấy có người nhìn mình, xoay đầu lại thấy Cố Hành Sâm, cả người run lên, túi đồ trong tay nhất thời bị người kia cướp mất.
"Ôi—Ôi——" khẽ kêu hai tiếng, thấy người kia đã chạy xa, bà ta dậm chân.
"Sớm biết hôm nay, ban đầu cần gì phải làm vậy." Cố Hành Sâm đứng ở sau lưng bà, lãnh đạm mở miệng.
Liễu Nhứ Mi quay lại nhìn anh, ánh mắt có chút sợ hãi, cất tiếng gọi hắn, "A Sâm."
Cố Hành Sâm ánh mắt như lưỡi dao, khẽ cong một nụ cười lạnh, "Có phải hay không rất hối hận? Có phải hay không nghĩ trở lại Cố Gia?"
Liễu Nhứ Mi nhìn anh, mắt rõ ràng sáng lên, "A Sâm, cậu nguyện ý để cho tôi về lại Cố gia sao? Tôi biết mình sai rồi, là Nhâm Thiên Nhã giựt giây tôi đấy, là cô ta nói Niệm Kiều không phải người Cố gia, cô ta còn nói. . . . . ."
"Cô ta còn nói cái gì?"
Liễu Nhứ Mi khẽ cắn răng, biết rõ mình bây giờ đã không còn đường nào để đi, không bằng thành thật khai báo, có lẽ Cố Hành Sâm có thể đồng ý cho bà ta quay về Cố gia.
"A Sâm, nếu cậu đồng ý để cho tôi quay về Cố gia thì tôi sẽ đem những chuyện tôi biết nói rõ cho cậu nghe!"
Cố Hành Sâm lắc đầu, người này quả thật không có thuốc nào cứu được, hiện tại đến cùng người nào cần phải cầu xin người nào, bà ta còn chưa hiểu rõ?
Anh xoay người, đi về phía xe của mình một mực không để ý đến bà ta.
Liễu Nhứ Mi nóng nảy, chạy lên níu lấy tay anh, "A Sâm, tôi cùng A Duyên còn là vợ chồng, cậu không thể đuổi tôi ra khỏi Cố gia, tôi muốn về Cố gia!"
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn thấy bà ta đang ra sức lôi lôi kéo kéo tay áo của mình, bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến trên mặt bà ta, lạnh lùng mở miệng: "Bỏ tay bà ra."
Liễu Nhứ Mi giống như là bị kinh sợ hết mức, chợt giật mình thu hồi tay mình lại.
Cố Hành Sâm phủi phủi tay áo của mình, bộ dạng hết sức chán ghét, sau đó ngẩng đầu nói: "Ngày mai tôi sẽ cho người chuẩn bị đơn li hôn cho bà cùng anh hai tôi, bà chỉ cần ký tên là hoàn tất."
Liễu Nhứ Mi sửng sốt, sau đó cáu kỉnh hét ầm lên: "Tôi không đồng ý! Cố Hành Sâm, tại sao cậu lại bắt tôi cùng A Duyên ly hôn? Cậu không có tư cách này!"
Cố Hành Sâm hừ lạnh, liếc mắt về phía bà ta: "Nếu như bà ngoan ngoãn ký tên, bà còn có thể nhận được một khoản tiền, nếu không chịu ký tên, bà cứ tiếp tục lưu lạc nơi đầu đường xó chợ đi thôi."
"Một khoản tiền? Cậu chuẩn bị cho tôi bao nhiêu tiền? Ít hơn so với một trăm ngàn tôi sẽ không ký tên!" Cố Gia có tiền như vậy, chỉ có một trăm ngàn tính là cái gì? Liễu Nhứ Mi vừa nói xong đã cảm thấy mình đòi hỏi còn hơi ít.
Cố Hành Sâm đuôi lông mày nâng lên, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Một trăm ngàn? Bà cư nhiên cũng dám đòi hỏi ——"
Liễu Nhứ Mi châm chọc nở nụ cười: "Tôi có cái gì không dám làm? Cố Hành Sâm, một trăm ngàn, cậu chắc chắn sẽ đồng ý cho tôi!"
"Dựa vào cái gì?" Cố Hành Sâm liếc xéo bà ta, trong giọng điệu anh lộ vẻ khinh thường mà ngạo mạn.
"Dựa vào việc trong tay ta có mang theo bức ảnh Niệm Kiều nóng bỏng, xinh đẹp, ướt át của cậu!"
Nghe bà ta nói xong, Cố Hành Sâm thần sắc vẫn như thường, chỉ là bộ dạng ngạo nghễ, âm trầm kia thực sự khí thế hết sức bức người, "Giao ra đây."
Dưới màn đêm, Liễu Nhứ Mi cả người run rẩy, nhìn vật màu bạc nằm trong tay anh, cả người mặt mày xám như tro tàn.