Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

chương 129: quyết liệt bắt đầu (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xuất hiện tại sân bay, toàn thân An Hi Nghiêu đều dựa lên người Cố Hành Sâm, anh được Cố Hành Sâm dìu đến bên chiếc xe đang chờ sẵn.

Đặt người vào chỗ ngồi phía sau xe, Cố Hành Sâm vỗ vỗ vào mặt anh, gọi: "Hi Nghiêu, Hi Nghiêu ——"

An Hi Nghiêu mơ mơ màng màng đáp một tiếng, cả khuôn mặt bởi vì nóng sốt hoàn toàn đỏ lựng lên, mọi thứ trong đầu thời điểm này đều cảm thấy mơ hồ.

Cố Hành Sâm chỉ biết nhìn anh một cách bất đắc dĩ, cậu ta rõ ràng biết rõ bản thân dù có chạy tới nơi cũng không giữ được cô ấy, vậy mà vẫn cố tình đuổi theo.

Mặc Thiên Sủng quyết tâm tuyệt tình như thế cũng chỉ bởi vì bản thân sợ lại tiếp tục bị gây thương tổn, cho nên cô mới quyết đi không ngoảnh đầu nhìn lại.

Tận mắt nhìn Mặc Thiên Sủng bước lên máy bay, An Hi Nghiêu tựa như tên ngốc đứng ngây phỗng ở nơi đó, vành mắt đỏ hoe cứ thế dõi theo bóng lưng của cô không rời. Một khắc kia, Cố Hành Sâm suýt chút nữa cho rằng An Hi Nghiêu sẽ chảy nước mắt vì đau lòng.

Cho đến khi bóng lưng của Vạn Thiên Sủngtrong tầm mắt anh biến mất sau cánh cửa thì An Hi Nghiêu cả người cũng té xuống.

Cố Hành Sâm kịp đỡ được anh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng anh thì thào: "Thiên Sủng, trở lại. . . . . ."

Chỉ tiếc là những lời đó, Mặc Thiên Sủng kia đã nghe không được nữa rồi.

Lái xe đến bệnh viện, Cố Hành Sâm ngay lập tức đem An Hi Nghiêu vào phòng bệnh, chỉ sợ anh gặp chuyện không may. Sau đó, anh gọi điện báo tin cho An gia, chờ đến khi bọn họ có mặt anh mới rời đi…

Thật ra thì An Manh Manh cũng không có đem mẹ con Niệm Kiều giấu đi nơi nào, chỉ là đi đến toà biệt thự kia ở trước khi Cố Hành Sâm theo chân An Hi Nghiêu mà thôi.

Vừa về tới ngôi biệt thự, trí nhớ như nước lũ ồ ạt ùa về trong đầu Niệm Kiều, hốc mắt cô dần dần đỏ lên.

Nhớ lại vẻ lạnh lùng trước kia so với sự lạnh lùng bây giờ của anh, thật ra thì vẻ lạnh lùng đó cũng không có đả thương người hơn được nữa, chỉ là năng lực chịu đựng của cô kém quá mà thôi.

Nếu như, thời điểm lúc trước, anh không dịu dàng nói qua anh yêu cô, thì có lẽ vào giờ phút này, bản thân cô có lẽ vẫn như trước đây, vẫn có thể chịu đựng được dáng vẻ lạnh lùng kia của anh.

Thậm chí, cho dù anh có tàn nhẫn hơn, cô cũng không cảm thấy kỳ quái.

An Manh Manh nhìn thấy bộ dạng muốn khóc lại cố tỏ vẻ chịu đựng của Niệm Kiều thì liền tiến lên, cố gắng tránh chạm phải vết thương của cô, nhẹ nhàng ôm vai cô, an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, vết thương trên người cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nếu cậu quay về, mình sợ cậu không tự chăm sóc tốt bản thân anh, vậy nên tốt nhất mấy ngày này mình sẽ ở đây chăm sóc cậu đi."

Niệm Kiều lắc đầu, "Không có chuyện gì, mặc dù còn đau một chút, nhưng mình có thể tự lo liệu được."

Chuyện ba năm trước cô cũng có thể vượt qua, tình hình hiện tại có là gì đâu chứ.

Ngày đó xảy ra tai nạn xe, nghĩ tới Cố Hành Sâm sẽ cử hành hôn lễ với Nhậm Thiên Nhã, đối diện với loại tâm tình hỗn loạn lúc đó cô cũng không có ý định đi tìm cái chết, tất cả mọi chuyện hôm nay đã coi là gì?

Anh ta không phải chỉ là mang về một người phụ nữ hay sao? Không phải chỉ là mấy ngày nay anh ta đối với cô có chút lạnh lùng hơn thôi sao?

Có quan hệ gì! Đợi cô bồi dưỡng thân thể thật tốt, đừng nói Mạc Thuần, bất luận kẻ nào cũng đừng mong giành được Cố Hành Sâm!

"Cái gì gọi là còn đau một chút? Cậu có đau nhiều hơn cũng không cảm thấy có phải hay không? Dù sao mình vẫn muốn lưu lại đây chăm sóc cậu, quyết định như vậy đi, nếu cậu còn có ý định đuổi mình về, mình sẽ tuyệt giao với cậu đấy!"

An Manh Manh tự mình đưa ra quyết định, còn cố tình nói một câu đe dọa Niệm Kiều.

Thoát khỏi hồi ức, Niệm Kiều bất đắc dĩ cười một tiếng, biết rõ cô ấy nói nặng lwoif như thế cũng chỉ bởi muốn tốt cho bản thân mình, vậy nên cô cũng chỉ có thể cười trừ mà ngầm đồng ý.

Lạc Quân Việt cùng An Manh Manh hai người dọn dẹp căn biệt thự lại một chút, Cố Cảnh Niên cũng đi theo hai người chạy tới chạy lui, mặc dù không giúp được cái gì, nhưng cậu vẫn thích thú vì được chơi rất vui vẻ.

Niệm Kiều nhìn cậu chạy nhảy cả người đều là mồ hôi, liền cất tiếng gọi: “Niên Niên, lại đây với mẹ ——"

Cố Cảnh Niên xoay người lại, vừa định chạy tới, bỗng nhiên ánh mắt phản chiếu bóng dáng có người phía cửa đi vào, liền xoay người nhìn lại một chút.

Vừa nhìn thấy người đến là Cố Hành Sâm, cậu bé lập tức hưng phấn chạy nhanh về phía Cố Hành Sâm, "Cha ——!"

Cố Hành Sâm sửng sốt, thấy bóng đứa nhỏ chạy như bay về phía mình, anh liền ngồi xổm xuống giang hai cánh tay giữ lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé của cậu nhóc.

"Cha, sao đến giờ cha mới tới? Con với mẹ tới đây đã lâu lắm rồi a!" Không hiểu sự tình giữa người lớn với nhau, người bạn nhỏ của chúng ta hồn nhiên hỏi anh như vậy.

Cố Hành Sâm ôm cậu nhóc đi vào, thấy Niệm Kiều đang nằm ở trên ghế sa lon xem tạp chí, tựa hồ bộ dạng hết sức chuyên tâm, căn bản cũng không biết anh tới.

Chỉ là, tạp chí cô đang xem mà cô cũng cầm ngược, thật sự là cô ấy không biết mình đã đến rồi sao?

Niệm Kiều nằm ở chỗ này, trong lòng như đánh lô tô nhảy loạn, chỉ biết vội vã, mơ hồ cầm cuốn tạp chí lên tay, căn bản cũng không biết thật ra thì mình đã đem tạp chí cầm ngược.

Hơn nữa, quyển tạp chí này là quyển tạp chí ba năm trước đây đã để ở chỗ này , phía trên tất cả đều là bụi bẩn, mới vừa được cô cầm vội, bụi bẩn bay tán loạn khắp nơi, thiếu chút nữa khiến cho cô bị sặc.

Đỉnh đầu bao chùm một bóng người, ngay sau đó vang lên giọng nói hài hước của Cố Hành Sâm, "Khi nào thì em bắt đầu biết xem tạp chí ngược vậy?"

Niệm Kiều nhìn lại cuốn tạp chí trong tay mình một chút, lập tức sững sờ, sau đó có cảm giác cả mặt đen thui!

Cố Cảnh Niên khanh khách cười không ngừng, "Mẹ, người thật sự rất ngốc nha!"

An Manh Manh cùng Lạc Quân Việt nghe thấy âm thanh, cũng đi tới.

"Thế nào mà nhanh như vậy anh ta đã tìm tới?" An Manh Manh tự nhủ nói xong, sau đó đi tới bên cạnh Niệm Kiều, cùng Cố Hành Sâm mặt đối mặt.

Ánh mắt Cố Hành Sâm lia nhanh qua khuôn mặt cô, sau đó chuyển sang nhìn Lạc Quân Việt, người sau nhìn anh nhàn nhạt gật đầu một cái.

Hành động của hai người toàn bộ đều nằm trong mắt của An Manh Manh, sau đó như nghĩ ra điều gì đó, cô sải bước tiến về phía Lạc Quân Việt ——

"Là anh nói cho anh ta biết?"

Nghe cô cắn răng nghiến lợi cất lời, Lạc Quân Việt chỉ xoay tầm mắt, cầm lấy một bên khăn lông xoa xoa tay, nói: "Chuyện của bọn họ, chúng ta không nên nhúng tay vào, đúng không?"

"Lạc Quân Việt!" An Manh Manh tức giận rống to, người này, cư nhiên "lấy tay bắt cá" a!

Tức chết cô! Tức chết cô mà! ! !

Lạc Quân Việt bất đắc dĩ nhìn Cố Hành Sâm một cái, sau đó nói: "Anh nợ tôi một lần nhé."

Cố Hành Sâm gật đầu.

Tiếp đó, Lạc Quân Việt bất chấp tất cả, trực tiếp lôi kéo An Manh Manh đi ra ngoài.

An Manh Manh kêu to, "Lạc Quân Việt, anh làm gì đấy! Buông em ra! Em muốn lưu lại chăm sóc Niệm Kiều!"

"Ngoan nào, đừng làm ầm nữa, chúng ta trở về làm việc chính."

"Làm việc chính gì, anh không thả em xuống, buổi tối đừng hòng đụng vào em!"

Tiếng hét của An Manh Manh rõ ràng truyền đến tai mỗi người ở đó, Niệm Kiều nhất thời đỏ mặt lên.

An Manh Manh quả nhiên là An Manh Manh, nói những chuyện như vậy cũng không thèm khách khí.

Lạc Quân Việt quả thật muốn bóp chết cái người phụ nữ nhỏ bé này, tối về không cẩn thận dạy dỗ cô, cô chắc vẫn chưa biết mình hiện đang là người phụ nữ của ai nữa rồi, lại dám lớn tiếng nói không để cho hắn chạm vào nha! Vậy thì cả hai cùng thử một chút xem sao!

Nghe ngoài cửa có tiếng xe hơi chạy đi, trong lòng Niệm Kiều chợt gợn lên nỗi băn khoăn.

Cô chợt có chút sợ, tự bản thân mình âm thầm trốn ra viện, hơn nữa còn không chịu quay trở về Cố Gia, liệu anh ta có tức giận hay không đây?

Nghĩ lại thì anh ta cũng đem phụ nữ tới phòng bệnh rồi, mình làm gì còn sợ anh ta tức giận nữa chứ? Cố Niệm Kiều mày nên có chút cốt khí có được hay không đây!

Nghĩ như vậy, cô nhăn mày chịu đựng vết đau ở lưng, xoay người ngồi dậy, quay sang Cố Cảnh Niên nói: "Niên Niên, xuống đây, cùng mẹ lên lầu nào."

Cố Cảnh Niên dù sao cũng cùng Niệm Kiều sớm chiều chung sống ba năm, trên nét mặt mẹ của mình thể hiện tâm tình gì, mặc dù tuổi cậu nhóc còn nhỏ, nhưng lại vẫn có thể cảm nhận thấy.

Cho nên, hắn ngoan ngoãn từ trong lồng ngực Cố Hành Sâm chui xuống, đi tới bên cạnh cô, nắm lấy tay Niệm Kiều.

Nhìn mẹ con hai người hướng đi lên lầu, Cố Hành Sâm bất đắc dĩ nâng trán.

Cất bước đi tới gần phía trước mặt mẹ con hai người, anh đứng chặn hướng đi của cả hai, sau đó cất giọng thật thấp nói: "Đừng giận dỗi vô cớ mà, vì sao anh đến chậm là có nguyên nhân."

Niệm Kiều nhìn thẳng anh cười thật tươi đáp: “Tôi hiểu rất rõ là anh có lý do, nhưng mà hiện tại tôi không muốn nghe anh giải thích, tránh ra. "

Cố Hành Sâm đứng tại chỗ bất động, một lúc lâu mới nói: "Về nhà đi, nơi này ba năm rồi đã không có người ở, trong phòng không thế nào sạch sẽ được."

Niệm Kiều tựa hồ khí nóng bốc lên, nhìn thẳng anh, hùng hổ nói: "Ba năm qua tôi cũng đã từng ở nơi không sạch sẽ như thế này, cũng không hề thấy tôi sinh bệnh gì cả, ngược lại đến ở nơi sạch sẽ quá, tôi sợ tôi sẽ lại đổ bệnh, sẽ lại phải chui vào bệnh viện thêm một lần nữa mất."

Nàng chỉ là nhất thời nổi nóng, nói lẫy một chút mà thôi, vậy mà lời vừa dứt vào trong tai của Cố Hành Sâm lại mang một ý nghĩa khác.

Cô là đang trách cứ vì anh mà cô phải vào bệnh viện hay sao?

Ánh mắt anh lập tức lạnh băng, nhìn cô thật lâu sau đó trầm giọng hỏi lại: "Thật sự không trở về cùng anh?"

Anh ta lại còn dùng sắc mặt đó nhìn cô? Niệm Kiều quả thật muốn hộc máu, tức giận nói: "Không về!"

"Được, vậy tùy em!" Cố Hành Sâm cũng sảng khoái trả lời, sau đó xoay người rời đi.

Niệm Kiều sững sờ, sững sờ nhìn anh rời khỏi tầm mắt của mình, đầu cũng không có một lần quay lại.

Cả người giống như là bị người ta rút sạch bộ xương, nếu không phải bản thân cô đang dựa vào lan can cầu thang, cô nghĩ chắc mình sẽ quỵ xuống mất, thật sự muốn ngã xuống.

Cố Cảnh Niên lo âu nhìn Niệm Kiều, hỏi cô: "Mẹ, mẹ không sao chớ? Có muốn con gọi cha quay trở lại hay không?"

Niệm Kiều cắn môi, sau đó lắc đầu một cái, vết thương trên lưng truyền đến một chút đau, nhưng vẫn còn kém xa cái cảm giác đau đớn đang ở trong lòng truyền tới!

Cố Hành Sâm, anh thật sự muốn rũ bỏ em sao? Anh thực sự muốn cùng với cái người tên Mạc Thuần đó ở chung một chỗ?

Niệm Kiều có chút suy tư, nếu như anh ấy đã muốn cùng Mạc Thuần ở chung một chỗ, tại sao lại còn muốn ở bên cô sau khi cô trở về, là do ba năm trước cô bỏ đi, anh không thể ở cùng với cô, vậy nên ba năm sau khi cô trở lại anh cố tình đòi ở bên cạnh cô, là do muốn chơi cô sao?

Buổi tối, có một người đến gặp Niệm Kiều, thời điểm nhìn thấy người này, cô thực sự cảm thấy hết sức giật mình, kinh ngạc.

"Niệm Kiều, không nhớ ta sao?" Dì Trần cười không ngớt nhìn về phía cô, sau đó quan sát cậu nhóc đáng yêu bên cạnh cô, không khỏi thở dài nói: "Đứa nhỏ này nhìn thật đáng yêu, có khí chất, trưởng thành nhất định cùng cậu Sâm một dạng, là một người khiến người khác phải để ý đây."

Niệm Kiều phục hồi tinh thần lại, tiến lên một bước, "Dì Trần, thật sự là dì à?"

Ba năm không gặp, không nghĩ tới trở lại tiếp tục còn được bà đến chăm sóc cho mình?

Như vậy —— là Cố Hành Sâm tìm bà tới đây?

Dì Trần cầm tay cô, nói: "Là tại dì, mới vừa nhận được điện thoại của cậu Sâm, dì vẫn không tin là con đã quay trở về, ba năm trước, con không nói tiếng nào bỏ đi, hù chết dì mà, sau nữa lại nghe nói con gặp tai nạn xe cộ, dì thật sự tự trách bản thân tắc trách, nếu lúc đó dì để ý đến con thêm một chút, con cũng sẽ không…"

"Dì Trần, không liên quan gì đến dì, là mình con chạy loạn, dì không phải tự trách bản thân như vậy." Niệm Kiều vội vàng cắt đứt lời bà, chuyện tình ba năm trước đây nói cho cùng thì cả cô và Cố Hành Sâm đều có lỗi, mà Dì Trần cái gì cũng không biết, nên không thể trách bà.

Dì Trần nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, không khỏi lệ nóng trào dâng khóe mắt, "Nhóc con, không nghĩ tới con bây giờ cũng đã làm mẹ rồi, ba năm nay chịu không ít khổ sở chứ? Ta cũng là một người đem con nuôi lớn, ta hiểu rất rõ cái loại khổ sở này đi."

Hốc mũi Niệm Kiều có chút đau xót, cũng rất muốn khóc, nhưng nhìn lại đứa con trai bên cạnh của mình, lại cảm thấy tất cả khổ đau đều là đáng giá, liền nở nụ cười.

"Dì Trần, chuyện qua đều đã qua rồi, con cảm thấy mọi chuyện rất đáng, hiện tại con cũng cảm thấy rất tốt a."

Dì Trần gật đầu một cái, đột nhiên nói: "Đúng rồi, Cậu Sâm có nói với dì đến nơi thì bảo con gọi điện thoại cho cậu ấy."

"Tại sao là con gọi cho anh ấy?" Niệm Kiều cau mày hỏi ngược lại, Dì Trần sẽ không gọi điện thoại sao? Cố Hành Sâm làm sao lại muốn mình gọi điện thoại cho anh ta cơ chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio