Trong lòng truyền đến một cảm giác đau đớn, cô không biết mình thế nào, chỉ là cảm nhận được mình rất khó chịu, vô cùng khó chịu!
Mới hai ngày thôi, cô mới cùng hắn sống chung có hai ngày mà cô đã có loại cảm giác này rồi!
Cô không thể không thừa nhận, mị lực của hắn quá lớn, mà cô lại không thể chống cự lại loại mị lực này!
Cố Hành Sâm chỉ chú ý nhìn chằm chằm Cố Cảnh Niên đang nằm trên giường, không có chú ý tới người bên cạnh đang có vẻ mặt hết sức thống khổ.
Hắn quay đầu, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Niệm Kiều không để cho hắn kịp lên tiếng: "Đây là con trai anh sao?"
Cố Hành Sâm ngẩn ra, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô hỏi: "Em nghĩ gì vậy?"
Ách ——
Niệm Kiều cũng ngẩn người, sau đó lảng tránh ánh mắt hắn nói "Không phải, em chỉ thấy nó rất giống anh cho nên đoán đó là con anh."
Nói xong, cô mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt mang rực rỡ nụ cười.
Cố Hành Sâm hoảng hốt cho là đang nhìn thấy Niệm Kiều trước kia, nhưng nếu là Niệm Kiều trước đây cô không thể nào mỉm cười với hắn như vậy? Nhất định là cô hận hắn đến tận xương!
Thời khắc cô nhìn thấy Cố Cảnh Niên sẽ không chút do dự mà ôm nó rời đi chứ?
Niệm Kiều thấy hắn không nói lời nào, ánh mắt cũng dần dần rời khỏi, cô cũng rơi vào trầm mặc.
Ngồi xuống mép giường, cô nhìn gương mặt giống Cố Hành Sâm, kìm lòng không được đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Cố Cảnh Niên.
Kể cũng thật kỳ quái, trước khi Niệm Kiều cùng Cố Hành Sâm đến, bởi vì bệnh viện thật sự không có biện pháp, sợ hắn tự làm mình bị thương cho nên mới tiêm cho hắn một mũi an thần, đáng lẽ chỉ sau giờ là có thể tỉnh lại, nhưng là ——
Nhưng ngay lúc tay Niệm Kiều chạm vào mặt nó, nó chợt mở mắt, hét to một tiếng: "Mẹ ——".
Niệm Kiều bị giật mình, vội vàng thu tay của mình, ngẩng đầu nhìn Cố Hành Sâm, "Nó đã tỉnh rồi hả ?"
Cô dùng giọng nghi vấn, bởi vì Cố Cảnh Niên sau khi hét lên một tiếng lại nhắm mắt lại ngủ, cho nên Niệm Kiều không dám khẳng định, có thật là nó tỉnh lại hay không.
Cố Hành Sâm cũng ngồi xuống, đối mặt Niệm Kiều, cúi người nhìn Cố Cảnh Niên.
Chỉ thấy mí mắt hắn giật giật, lông mi cũng rung động, lông mi của nó thật dài, dầy.
Sau đó, hắn mở mắt.
Trong ba tháng này gương mặt hắn gầy đi trong rõ chỉ có đôi mắt là vẫn to như vậy, Cố Hành Sâm nhìn thấy mà cảm thấy rất đau lòng, nhẹ giọng gọi hắn: "Niên Niên ——"
Cố Cảnh Niên không lên tiếng, sau đó liền nhắm hai mắt lại, không thèm nhìn Cố Hành Sâm một cái.
Thân thể Cố Hành Sâm cứng ngắc, duy trì tư thế như cũ, cúi đầu nhìn Cố Cảnh Niên.
Chuyện xảy ra cách đây ba tháng như một cơn ác mộng không ngừng quấn lấy Cố Cảnh Niên và hắn, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, hắn sẽ nghe được tiếng khóc của hai mẹ con họ, rất thê lương, giống như là quỷ tới lấy mạng, làm cho hắn sợ tới mức toát hết mồ hôi lạnh.
Sau khi tỉnh lại, bên gối trống trơn, hắn lại lâm vào trầm mặc, không nghe được bất kỳ thanh âm gì, đắm chìm trong thế giới của mình hắn, cho đến khi trời sáng, hắn mới khôi phục lại là Cố Hành Sâm bình thường.
Nếu như nói thống khổ, hắn không thể thống khổ bằng một phần của Niệm Kiều.
Ít nhất, trong ba tháng này, Niệm Kiều mất trí nhớ, quên mất tất cả thống khổ trước kia, cô sống rất tự tại.
Hắn không có gì cả, tất cả mọi người đều không hiểu cho hắn.
Ngay cả Cố Cảnh Niên, trừ Niệm Kiều ở ngoài, cùng người hắn thân nhất, sau khi Niệm Kiều rời đi, cũng hoàn toàn xa cách hắn.
Cố Hành Sâm sau đó đã nói với An Hi Nghiêu, nếu như lúc ấy không phải biết Niệm Kiều vẫn còn sống, nếu như lúc ấy không phải là bởi vì Cố Cảnh Niên còn nhỏ, hắn có lẽ không thể chống đỡ nổi.
Sống năm, dù là ban đầu ở Italy đau khổ như thế nào, dù sau khi Nhậm Thiên Nhã rời đi, đã từng thương tâm, nhưng không có nỗi đau nào có thể so sánh với nỗi đau này.
Rất đau, lòng hắn đau như cắt, hắn không biết mình làm thế nào có thể chịu đựng được.
Nhưng cũng bởi vì tình yêu của hắn và Niệm Kiều, hắn mới có can đảm đi tiếp.
Nam nhân, thật ra thì có lúc còn yếu ớt hơn phụ nữ.
Niệm Kiều nhìn hành động của hai người, trong nháy mắt liền hiểu rõ sự tình —— quan hệ cha con của Cố Hành Sâm cùng Cố Cảnh Niên không tốt!
Cố Hành Sâm ngẩng đầu lên, có chút nhức đầu vỗ lên trán mình, sau đó mới nói: "Em có thể chăm sóc nó không?"
Niệm Kiều lập tức gật đầu, "Hôm nay anh đã rất mệt mỏi, qua ghế sa lon bên kia nghỉ ngơi một chút đi, em giúp dỗ con cho."
Cô nói xong cười với hắn, nhưng không thấy sự vui mừng trong mắt hắn, tựa hồ ——
Đáy mắt hắn, vẫn rất lo lắng.
Nghe cô..., Cố Hành Sâm gật đầu đứng dậy, đi tới ghế sa lon nằm xuống, một tay nâng lên, che hốc mắt mình.
Niệm Kiều nhìn hắn một chút, sau đó cẩn thận từng li từng tí kéo tay Cố Cảnh Niên, thanh âm dịu dàng: "Cháu là Niên Niên sao?"
Vừa rồi Cố Cảnh Niên cũng thấy Niệm Kiều bên cạnh Cố Hành Sâm, nhưng ba tháng trước Cố Hành Sâm độc ác chia tách hai mẹ con họ, cho nên hắn cho là mình xuất hiện ảo giác, không thể tin được thật sự là Niệm Kiều xuất hiện.
Đợi đến lúc Niệm Kiều cầm tay của hắn, hắn mở mắt, lập tức ngồi dậy, ngơ ngác gọi Niệm Kiều: "Mẹ"
Niệm Kiều ngẩn người, sau đó cười nói: "Cô không phải mẹ con, cô là ——"
Lời của cô còn chưa nói hết, Cố Cảnh Niên đột nhiên nhảy lên, sau đó thật nhanh ôm lấy cổ của Niệm Kiều, bộ dạng không bao giờ buông tay, khóc lớn gọi Niệm Kiều, không biết bao nhiêu lần: "Mẹ —— mẹ —— mẹ ——"
Niệm Kiều bị dọa sợ, quay đầu nhìn Cố Hành Sâm, muốn cầu cứu, lại phát hiện ——
Hắn hình như là ngủ thiếp đi, vẫn duy trì tư thế như cũ, cho dù Cố Cảnh Niên kêu lớn hơn, hắn cũng không tỉnh lại.
Niệm Kiều không khỏi buồn bực, người này lại có thể ngủ được như vậy, cô còn tưởng rằng, chỉ có mình mới quen nằm như vậy !
Chỉ là, cô cảm thấy hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải quan tâm Cố Hành Sâm có phải ngủ thiếp đi hay không, mà là quan tâm tới mình!
Nếu Cố Cảnh Niên không buông tay, cô sẽ nghẹt thở mà chết mất!
Không nghĩ tới một đứa chỉ có ba bốn tuổi lại có khí lực lớn như vậy, trời ạ!
"Niên Niên, cháu buông tay trước đã, khụ khụ —— buông tay ——" Niệm Kiều vừa ho khan vừa bảo Cố Cảnh Niên buông tay, Cố Cảnh Niên thấy Niệm Kiều ho khan đột nhiên buông tay.
Niệm Kiều ho khan một lát, lúc này mới bất đắc dĩ nhìn Cố Cảnh Niên, giải thích: "Niên Niên, cháu nhận lầm người rồi, cô thật sự không phải là mẹ cháu, có phải mẹ cháu rất giống cô không?"