Cố Hành Sâm không nghĩ tới Niệm Kiều sẽ làm như vậy , căn bản còn không kịp đẩy cô ra nữa . Hôn , cứ như vậy mà hôn đắm đuối vào môi của hắn. . . . . .
Nụ hôn mang theo mùi rượu , nhưng so với lần trước thì nó có phần điên cuồng hơn . Đúng vậy , rất điên cuồng !
Lần trước chỉ là do cô tức giận và ghen tuông . Thế nhưng lần này thì khác , cô quyết tâm muốn dẫn dụ hắn , muốn kéo hắn cùng nhau rơi vào địa ngục loạn luân !
Môi lưỡi kịch liệt dây dưa , công phá thành công trong miệng hắn . Thân thể mềm mại của cô gần như dính sát vào dáng người tráng kiện kia , cố gắng không để lại một chút khe hở !
Cố Hành Sâm bắt được cánh tay cô , muốn đem cô đẩy ra . Nhưng mà cô vẫn gắt gao ôm hắn , bất kể hắn dùng sức thế nào , cũng không làm cô buông tay
Hai người đẩy tới đẩy lui khiến Niệm Kiều đụng phải tủ rượu , còn Cố Hành Sâm lại muốn đẩy cô ra , cho nên làm cô bỗng dưng sắp té xuống bất ngờ
Nếu chẳng phải do cô hành động như vậy , thì hắn đã không làm như thế ——
Vốn là Niệm Kiều sẽ rơi trên mặt đất , thế nhưng ngay trong nháy mắt , Cố Hành Sâm liền dùng tay mình bóp chặt eo nhỏ của cô , chuyển đổi tư thế hai người
Hai người cùng ly rượu rơi xuống đất , đồng thời làm tiếng động trong phòng vang lên . Bầu không khí trầm lắng kết hợp thanh âm như thế , nghe hết sức mập mờ.
"Cậu chủ , cậu chủ , trong phòng có thứ gì rớt bể sao ?!"
Ngoài cửa đột nhiên nghe tiếng quản gia gọi hỏi
Niệm Kiều bị sốc khi biết có người bên ngoài , con ngươi hốt hoảng chống tầm mắt lạnh lùng của Cố Hành Sâm
"Không có gì đâu" Cố Hành Sâm hướng cửa đáp một tiếng , ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Niệm Kiều.
Quản gia ậm ừ một tiếng , sau đó bước chân đi sang chỗ khác
"Điên khùng đủ chưa !" Quản gia vừa đi xa , Cố Hành Sâm lập tức đẩy Niệm Kiều ra
Niệm Kiều ngã ngồi trên mặt đất , nhìn vào con ngươi ua ám của hắn
Cố Hành Sâm kinh ngạc phát hiện , dường như ánh mắt của cô vẫn như thường lệ , không có một chút hối hận , lại càng không biết xấu hổ.
Cô rõ ràng đang câu dẫn chú của mình , rõ ràng đang làm chuyện trái đạo đức , thế nhưng tại sao hắn lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cô , cảm giác cứ như mình mới là người gây ra tội lỗi ?!
Cái loại tình cảm dị thường này càng ngày càng giống đôi trai gái đang yêu nhau , đôi mắt tinh khiết kia hoàn toàn làm hắn bối rối . Cô lại có thể kết hợp những chuyện đó để quyến rũ hắn hoàn hảo như vậy —— Cố Niệm Kiều , cháu rốt cuộc là người thế nào ?!
Niệm Kiều đứng lên , không nói gì , sau đó xoay người hướng cửa đi ra . Cô biết hắn nhất định đang xem thường mình , đối với mình rất khinh bỉ . Nhưng , chẳng sao cả
Cố Hành Sâm , chú là của tọi ! Chú chỉ có thể là tôi mà thôi !
————————————
Đến ngày hôm sau thì Niệm Kiều không còn thấy Cố Hành Sâm nữa . Cô có chút tự giễu cười cười , hắn là đang ẩn núp cô ư ?!
Cũng phải thôi . Là do chính mình không biết xấu hổ , cứ thích dây dưa lấy hắn . Thế nên hắn tìm cách trốn tránh mình
Chính vì không có hắn cho nên cô phải đi học bằng xe buýt . Cho nên lúc xuống xe , cô thở hồng hộc một hơi , lần nào đi xe buýt cũng ngay giờ cao điểm , mọi người chen chúc lẫn nhau , cô đến phát mệt .
"Cậu làm sao vậy ?! Hai ngày nay cậu gần như mất đi sức lực , không khỏe à ?! Lại cùng dì Liễu cãi nhau ?!"
Niệm Kiều mới vừa ngồi xuống đã thấy An Manh Manh hỏi lia lịa
Niệm Kiều lắc đầu rồi nói :"Chỉ là hôm nay tớ phải đi xe buýt , bị mọi người đè ép quá nhiều ,cho nên hơi mệt"
"Đi xe buýt ?! Không phải là trước giờ đều do chú cậu đưa lên trường sao ?!" An Manh Manh kinh ngạc nhìn Niệm Kiều . Cố Hành Sâm đối với Niệm Kiều rất tốt mà
Niệm Kiều trợn mắt một cái "Cậu đừng nhắc đến chú ấy có được không ?!"
An Manh Manh cau mày "Ơ —— Niệm Kiều , cậu và chú ấy , thật ra có gì với nhau đúng không ?!"