Editor: May
Lầu một, Lãnh Tư Thành quả nhiên là đang tiếp nhận phỏng vấn, xuống thang máy, phóng viên một đường theo, đưa microphone tới, “Lãnh tổng, không giới thiệu cho chúng tôi một chút, hiện tại đang quay chụp ở phía trước chúng ta chính là cái gì sao?”
Lãnh Tư Thành thần sắc đạm mạc, bước chân xuyên qua đám người, ở bên trong mọi người chú mục, thong dong đi về phía Trần Văn Tiệp: “Quay chụp chính là cái gì không quan trọng, mấu chốt là -- người quay chụp.”
Lời vừa nói ra, toàn trường chấn kinh!
Tất cả mọi người biết, Trần Văn Tiệp “Có một chân” với Lãnh Tư Thành, mỗi lần anh mang theo cô ta tham dự yến hội lớn nhỏ, lót đường bắc cầu cho cô ta, dẫn cô ta tham gia các loại hoạt động, còn để cô ta đi đóng phim điện ảnh -- bị bao tiêu chuẩn - chuyện nuôi tiểu minh tinh và ông chủ lớn. Lúc trước anh cũng là như vậy, bị phóng viên bắt được lại đã đổi mới phụ nữ, anh cũng không phản bác, không giải thích, tùy tiện các phóng viên viết như thế nào nghị luận như thế nào YY như thế nào, nhưng cũng chưa từng thừa nhận qua.
Nhưng là, đây vẫn là lần đầu tiên, Lãnh Tư Thành ở trước công chúng, bày tỏ ở trước mặt mọi người, Trần Văn Tiệp là “người rất quan trọng” của anh!
Tuy rằng, không có trực tiếp thừa nhận quan hệ của anh và Trần Văn Tiệp, nhưng là, lời như vậy, đã đủ để chứng minh, có lẽ Trần Văn Tiệp khác với những bạn gái khác của anh, đặc biệt được anh “Sủng ái”!
Có lẽ, cô ta sẽ đánh vỡ bạn gái “ định luật ba tháng” của Lãnh Tư Thành cũng không chừng? Hoặc là, có cơ duyên và tạo hóa lớn hơn nữa, thành công chen rớt người vợ không được sủng ái kia, biến thành “Lãnh phu nhân”?
Người phía dưới khe khẽ nói nhỏ, Cố Thanh Thanh phía trên tự nhiên cũng thấy được.
Thấy được…… Lại có thể thế nào?
Đừng nói hiện tại cô đứng ở lầu hai, không thể nhảy xuống đi đánh đôi “gian phu dâm phụ” này, cho dù cô ở lầu một, -- phỏng chừng cô, cũng sẽ giống như bây giờ, đứng ở một bên yên lặng làm người nhìn.
Bởi vì trong lòng cô quá rõ ràng, mặc kệ là Trần Văn Tiệp, hay là người sắp trở về kia, lại hoặc là, là người nào khác, dù sao, trong lòng Lãnh Tư Thành, chưa từng có vị trí của mình.
Nếu không có, cần gì phải cưỡng cầu?
Nhưng cho dù là như thế, cô cũng vẫn luôn đứng ở lầu hai nhìn, tầm mắt, vẫn luôn không có rời đi khỏi người anh.
-- Có lẽ, là muốn nhìn một chút, rốt cuộc anh còn có thể đến một bước nào! Còn có thể, tổn thương tâm cô bao nhiêu?
Có bài thơ tên《 đoạn chương 》, “Bạn đứng ở trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh ở trên lầu nhìn bạn.” Lãnh Tư Thành nhìn Trần Văn Tiệp, trong mắt Trần Văn Tiệp có rất nhiều kinh ngạc cùng vui sướng. Cố Thanh Thanh ở lầu hai đang nhìn Lãnh Tư Thành, Lâm Chu Dật lầu một, lại đang nhìn cô.