Editor: May
Lãnh Tư Thành vào cửa, hoàn toàn không có liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Đây là phòng bao tình nhân, phòng bao tình nhân liền ý nghĩa -- tính tư mật tuyệt hảo, nhưng là, chỉ có một ghế sô pha, cho hai người nghỉ ngơi thân mật.
Lãnh Tư Thành vừa vào cửa, không nói hai lời cầm lấy ly rượu mới trên quầy rượu, đoạt lấy rượu vang đỏ bọn họ uống, “ào ào” rót hơn phân nửa chai, tràn đầy một ly, lại đặt mông ngồi xuống, lập tức liền chiếm hơn phân nửa cái sô pha, chen hai người vừa mới dán trên sô pha tới một góc nhỏ. Sau đó ngẩng cổ “Ục ục” uống xuống, lại “ào ào” rót một ly, rót đến Mạc Đông Dương đau lòng chết: “Ai ai ai, cậu uống tiết kiệm chút cho tôi! Đây chính là rượu vang đỏ trang viên Bordeaux năm 82 đó! Nào có uống như cậu vậy!”
Lãnh Tư Thành cũng không thèm để ý đến anh ta. Lại một ngụm uống sạch rượu vang đỏ trong ly, lại rót, một chai rượu vang đỏ đều bị anh rót không còn, Lãnh Tư Thành nheo mắt: “Loại đồ uống tệ hại này có cái gì phải trân quý?”
Nói chính là rượu, nhưng nhìn lại là người phụ nữ trong lòng anh ta.
Mạc Đông Dương cười: “Như thế nào, lại tâm tình không tốt? Bởi vì -- bọn họ sắp về tới?”
Lãnh Tư Thành cũng không thèm để ý đến anh ta, Mạc Đông Dương lại cười: “Hay là nói, bởi vì cô ta?”
Tay Lãnh Tư Thành, hơi hơi dừng một chút. Anh uống lên hai ly lớn rượu vang đỏ năm 82, sắc mặt tái nhợt, mới hơi hơi có chút phiếm hồng. Lúc này, cũng rốt cuộc có một chút ý tứ mở miệng, chỉ là biểu tình vẫn là nhàn nhạt, “Cậu nói chính là ‘ cô ta ’ nào?”
Mạc Đông Dương cho một ánh mắt, người phụ nữ bên người tránh ra, đóng cửa lại, Mạc Đông Dương mới lười nhác dựa vào sô pha, nhướng mày với anh: “Kia còn cần hỏi -- đương nhiên là Từ Tử Bội. Nghe nói cô ta sắp về nước đi?”
Ánh sáng trong ánh mắt Lãnh Tư Thành lóe cũng chưa lóe, biểu tình trên mặt không có chút nào thay đổi. Nhìn đến vẻ mặt của anh, Mạc Đông Dương mới cười: “Quái lạ! -- là vị kia nhà cậu đi?”
Ánh mắt Lãnh Tư Thành vừa thu lại, hơi hơi rũ mắt, đều uống sạch ly rượu, rượu lạnh lẽo, từ khoang miệng trải qua thực quản, tiến vào dạ dày. Lại như là ngọn lửa một đường, thiêu đến trái tim anh có chút khó chịu.
Chờ tiêu diệt trận lửa này, anh mới mở miệng, giọng nói nhàn nhạt: “Nhàm chán.”
“Là nhàm chán sao?” Mạc Đông Dương còn cười, phòng bao có rượu quầy, anh ta lại lấy ra một chai Whiskey, lấy qua một ly rượu cho mình, rót cho mình một ly: “Người bình thường, ai sẽ bởi vì lý do kia cưới cô ta? Cho dù là tình thế bắt buộc, muốn phong bế miệng cô ta, cho chút tiền là được, cũng không cần bởi vậy đều buộc cả đời mình vào trên người một phụ nữ vô quyền vô thế, lại không được cậu thích chứ? Hơn nữa, chờ tình thế vừa qua, dựa theo ‘ chán ghét ’ cậu đối với cô ta, hẳn là đã sớm tạm biệt với cô ta mới đúng, sao đến bây giờ, còn chưa có ly hôn chứ?”