Editor: May
Nghe xong Lãnh Tư Thành nói nhiều lời lạnh nhạt như vậy, rốt cuộc có một câu còn miễn cưỡng xem như “Thân cận”, Từ Trọng Tục liền cười: “Hiện tại còn khó mà nói, chỉ là người hai nhà đang thương nghị. Chờ hai đứa nhỏ về nước, sau khi sự tình đều dần dần dàn xếp tốt rồi nói sau.”
Lãnh Tư Thành nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, cũng không biết anh nghe thấy được hay là không nghe thấy, thần sắc nhàn nhạt.
Chỉ chốc lát sau, lại có người đi lên, Lãnh Tư Thành rốt cuộc không để ý tới anh em nhà họ Từ nữa, trực tiếp quay đầu nó chuyện kinh doanh với đối phương. Anh em nhà họ Từ cũng có hợp tác trao đổi kinh doanh khác. Trò hay tan cuộc, Lâm Chu Dật cũng lấy được tư liệu quảng cáo đại diện phát ngôn mới của tập đoàn Lãnh thị, quay đầu nhìn lại, Cố Thanh Thanh còn đứng dựa vào trên cây cột đại sảnh, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, biểu tình có điểm ngơ ngác.
Lâm Chu Dật biết cô đang hoảng hốt cái gì, bước đi qua cười cười nói: “Tôi còn đang tìm cô khắp nơi. Cho rằng thân thể cô thật không tốt, không nghĩ tới, cô là ở chỗ này lười biếng.”
Cố Thanh Thanh thu hồi thần thái, miễn cưỡng cười cười: “Lâm, Lâm tổng, xin lỗi.”
Lâm Chu Dật liền cười: “Sao tôi luôn là nghe được cô nói ‘ xin lỗi ’? Lần sau nếu chúng ta lại làm việc lần nữa, cô có thể đừng bỗng nhiên ‘ mất tích ’ nữa không?”
“Không, sẽ không.” Cố Thanh Thanh mới vừa nói xong, nhớ tới nếu lại muốn hợp tác với tập doàn Lãnh thị, lại gặp được Lãnh Tư Thành ở trường hợp công việc, chẳng lẽ, cô còn muốn gặp một lần, trốn một lần?
Nhìn ra giãy giụa trong mắt Cố Thanh Thanh, tươi cười trên mặt Lâm Chu Dật hơi hơi thu lại, “Cố tiểu thư, bình thường khi cô làm việc, vừa cẩn thận lại nỗ lực, công việc hoàn thành vừa mau lại tốt, hiệu suất là gấp người khác vài lần. Làm cá nhân tôi, là thực thưởng thức cô. Tuy rằng tôi không biết, hôm nay cô đột nhiên rời đi là bởi vì nguyên nhân gì. Nhưng mà, nếu cô là đường đường chính chính, nghiêm túc làm việc, vậy không cần lại cúi đầu với bất kỳ kẻ nào. Nếu lần sau lại gặp phải khó khăn, cô nên thẳng lưng, ở trước mặt khó khăn mỉm cười tuyên cáo, ‘ tôi là Cố Thanh Thanh cua Húc Dật, xin chỉ giáo nhiều hơn’.”
Cố Thanh Thanh không nghĩ tới, Lâm Chu Dật lại có thể “Nhìn ra” một chút giãy giụa của mình, hơn nữa, còn cổ vũ chính mình như thế! Cô liền ngẩng đầu, có chút nghiêm túc hỏi: “Nếu, khó khăn này thập phần cường đại thì sao? Cường đại đến, tôi vẫn không thể đủ sức khắc phục thì sao?”
Lâm Chu Dật trả lời cũng thực sảng khoái: “Vậy xem cô lựa chọn thế nào?”
Cố Thanh Thanh tỏ vẻ không hiểu, Lâm Chu Dật nói: “Lựa chọn, là bị nó đả đảo, hay là lấy hết can đảm bước qua.”
Cố Thanh Thanh lại lặp lại những lời này của Lâm Chu Dật ở trong miệng vài lần. Có đôi khi càng là đạo lý đơn giản, chính mình liền càng dễ dàng xem nhẹ.