Editor: May
Chờ cửa vừa đóng, người đàn ông trắng nõn làm mặt quỷ tiến lại đây: “Sao đêm nay cậu rảnh tới nơi này? Nghe Thượng Ân nói, đêm nay giải trí Hoàng Đình tổ chức bữa tiệc từ thiện gì đó, cậu nâng một tiểu hoa đán mới của công ty cậu lên, mang người gọi là Trần Văn Tiệp gì đó đi qua?”
Anh ta nói nói, còn nhìn nhìn bốn phía: “Sao không thấy cậu mang tiểu mỹ nhân kia lại đây?”
Đôi mắt Lãnh Tư Thành nhàn nhạt, trong ánh mắt không có chút ý cười nào, “Như thế nào, cậu có ý với cô ta?”
Người đàn ông trắng nõn khoát tay: “Sao có thể a. Vợ của bạn, không khách khí -- A, không đúng, vợ của bạn, không thể khinh. Cũng không đúng, cô ta không phải vợ cậu.”
Lúc nói đến “vợ”, biểu tình trên mặt Lãnh Tư Thành đột nhiên ngưng lại, tròng mắt hơi thấp, lông mi thật dài, che dấu cảm xúc chân chính nơi đáy mắt. Ít khi, bưng ly rượu đặt trên bàn bên cạnh lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chuyển động ly rượu. Rượu màu hổ phách lay động, chiếu rọi tròng mắt cũng là màu hổ phách của anh, có vẻ phá lệ mê ly.
Người đàn ông trắng nõn còn cảm khái nói: “Lại nói tiếp, tôi thật đúng là rất bội phục cậu, lúc trước mở rộng tầm mắt cưới một cô nhóc không tiền không thế, người trong giới ai không cười cậu ngốc? Nhưng hiện tại, cậu rất tiêu sái? Muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đó, vị kia nhà cậu cũng không dám nói thêm cái gì. Không giống tôi, nếu về sau tìm một người phụ nữ môn đăng hộ đối kết hôn, hai tay hai chân còn không phải bị xuyên chết?”
Lãnh Tư Thành đặt ly rượu xuống thật mạnh, giơ tay, lấy một dĩa bày biện điểm tâm qua, chuẩn xác không có lầm nhét một cái vào trong miệng người đàn ông trắng nõn: “Mạc Đông Dương, ăn nhiều đồ như vậy còn không chặn được cái miệng khiến người chán ghét kia của cậu.”
Mạc Đông Dương cười hì hì, vừa ăn điểm tâm, vừa mồm miệng không rõ cảm thán: “Chỉ là lại nói, hiện tại thời gian ba năm đã qua đi, bọn họ giống như muốn trở về nước đi……”
Lời còn chưa dứt, Lãnh Tư Thành chợt ngẩng đầu, ánh mắt bỗng dưng sâu thẳm lên. Sau đó anh đột nhiên đứng lên, một phen cầm lấy áo khoác tây trang đặt ở một bên, vừa mặc vào thân vừa đi ra ngoài. Mạc Đông Dương vẻ mặt kỳ quái: “Tư Thành, cậu đi đâu?”
Lãnh Tư Thành đầu cũng không quay lại, chỉ là nhàn nhạt ném xuống mấy chữ: “Về công ty!”