Cả ngày hôm nay, buổi sáng anh liền đi nhà xưởng ở vào vùng ngoại ô Berlin thị sát. Buổi chiều, lại ngựa không ngừng vó đi gặp hai thương nhân hợp tác khác. Từ sớm đến tối bận đến chân không chạm đất, đến cơm cũng không ăn được, tự nhiên cũng không có thời gian gọi điện thoại, gửi tin nhắn gì đó cho cô.Trong phòng mùi rượu tận trời, lại thực ầm ĩ, vì thế anh kéo ghế, thân thể cao lớn đứng lên.Anh vừa đứng dậy, lại là thương nhân kia nhìn thấy, còn hỏi một câu: “Lãnh tổng, đây là đi nơi nào?”Lãnh Tư Thành thực bình tĩnh nói: “Gọi điện thoại cho vợ tôi, báo báo bình an.”“Vợ?” Ai không biết Lãnh Tư Thành là có tiếng “Cờ đỏ trong nhà không ngã, cờ màu ngoài nhà phiêu phiêu”. Bạn gái đủ loại xinh đẹp động lòng người, chính là không nghe nói qua vợ anh là thần thánh phương nào.Một đám người, chỉ có con ngươi Từ Tử Bội hiện lên một chút ánh sáng, cũng không nhiều lời, nhìn Lãnh Tư Thành xoay người cầm di động đi ra ngoài.Hành lang bên ngoài, gió lạnh thổi qua, Lãnh Tư Thành dựa ở cửa sổ, đang móc di động ra, chợt một âm thanh giày cao gót từ xa tới gần đi tới từ phía sau, giọng nói ôn hòa: “Tư Thành.”Đầu Lãnh Tư Thành cũng không quay lại, nghe thấy giọng nói liền biết, đây là Từ Tử Bội.Lại nói tiếp, anh và Từ Tử Bội nhận thức thời gian rất lâu. Lúc Từ Tử Bội học lớp mười trở về từ nước ngoài, chuyển trường tới trung học số một Yến Thành, cùng lớp với anh. Cao trung cùng lớp, đại học lại là cùng trường, còn cùng làm việc ở trong hội Học Sinh của trường, người hai nhà cũng ở gần nhau.Nếu muốn Lãnh Tư Thành dãn nhãn cho Từ Tử Bội, đó chính là: Người quen, bạn học, hàng xóm. Nếu nhất định phải thêm một từ hình dung, nhiều nhất là “người không đáng ghét”.Anh không quay đầu lại, vẫn luôn cúi đầu nhìn di động.Hiện tại hẳn là thời gian rạng sáng của Yến Thành, gọi điện thoại là không có khả năng, chỉ là, gửi tin nhắn vẫn là có thể.Hiện tại hẳn là thời gian rạng sáng của Yến Thành, gọi điện thoại là không có khả năng, chỉ là, gửi tin nhắn vẫn là có thể.