Lần này, điện thoại ngược lại thực mau tiếp thông: “Tư Thành, đã xảy ra chuyện gì?”Lãnh Tư Thành nói: “Con bị nhốt tại trong phòng điều khiển của giảng đường lớn, có thể giúp con mở cửa hay không?”Giáo viên nói: “Chìa khóa chỉ có thầy Vương mới có, chỗ của ta không có a.”Thầy Vương, chính là giáo viên tắt điện thoại vừa rồi kia.Lãnh Tư Thành bất đắc dĩ, đành phải cúp điện thoại, quay đầu lại, liếc mắt nhìn Cố Thanh Thanh một cái, “Xem ra, chỉ có chờ buổi sáng ngày mai mới có giáo viên lại đây.”Không thể ra cửa, lại tối lửa tắt đèn, trong lòng Cố Thanh Thanh luôn có chút sợ, nhưng ở cùng một chỗ với Lãnh Tư Thành, cô ngoài sợ hãi, lại có chút khẩn trương không hiểu.Lãnh Tư Thành bật di động, ánh sáng mỏng manh, ở trong phòng tối đen như là đốm sáng nhỏ, Cố Thanh Thanh cũng nhanh bật di động của mình lên -- bởi vì một ngày đều ở bên ngoài, còn chưa kịp trở về nạp điện, điện thoại đáng thương chỉ có một vạch pin.Lãnh Tư Thành cầm di động tuần tra phòng một vòng, phòng này chỉ có một cái ghế, bên cạnh còn có toilet. Lãnh Tư Thành nhường ghế dựa cho cô: “Em ngồi đi.”“Nếu không, chúng ta ngồi cùng nhau đi? Mỗi người ngồi một nửa.”Lãnh Tư Thành nhìn nhìn cô, gật gật đầu.Hai người ngồi gần như vậy, gần như là cánh tay dựa gần cánh tay, phía sau lưng dán phía sau lưng. Dựa vào gần như vậy, thậm chí có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt ở trên người anh.Lại nói tiếp, hai người gặp mặt rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần đều rất xấu hổ. Ở trong mắt cô, Lãnh Tư Thành chính là một nhân vật cao cao tại thượng, gần như là “Thần”, đến thân cận cũng là một loại khinh nhờn.Hơn nữa, anh cũng đã là danh thảo có chủ.Cố Thanh Thanh xấu hổ, Lãnh Tư Thành cũng xấu hổ, anh nghĩ nghĩ lại hỏi: “Bây giờ mẹ em còn ở nhà họ Từ sao?”Lần trước sau khi anh hôn qua Cố Thanh Thanh, xong việc hỏi thăm qua cô là con gái người hầu nhà họ Từ. Có lòng muốn nói xin lỗi với cô, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.“Ừ, mẹ còn ở đó.” Cố Thanh Thanh có điểm tự ti, cô chỉ là con gái của người hầu.