Hay là nói, Từ Tử Bội tạm thời không thể kết giao với anh, anh lại không muốn bạc đãi chính mình, cho nên mới dọn về tới ngủ với cô?Tới buổi tối rồi, thời điểm ngủ, Lãnh Tư Thành rốt cuộc đã trở lại.Anh đóng cửa lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, vừa đi vừa cởi bỏ áo ngủ.Nhìn ánh mắt anh liền biết -- đây là sói đói cả buổi tối, muốn ăn luôn tiểu bạch thỏ!Cố Thanh Thanh theo bản năng lui về phía sau. Cô không muốn tiếp xúc không rõ ràng với anh, cô cũng không muốn để anh xem chính mình trở thành một đối tượng phát tiết. Cô càng không nghĩ -- chỉ là làm thế thân của Từ Tử Bội! Làm vật tiêu khiển khi anh nhàm chán!Lãnh Tư Thành đi từng bước tiếp cận, cô lui về phía sau một chút. Thực mau, khi anh đã đi đến mép giường, thời điểm xốc lên chăn, Cố Thanh Thanh đột nhiên gọi anh lại: “Lãnh Tư Thành.”Thân thể Lãnh Tư Thành chợt dừng, nhíu mày nhìn cô, Cố Thanh Thanh cắn môi dưới, lấy hết can đảm nói: “Hôm nay tôi thật sự rất mệt.”Cô không chờ mong Lãnh Tư Thành có thể phóng cô một con ngựa, dù sao, Lãnh Tư Thành trước nay chính là một người tùy tâm sở dục.Nhưng không nghĩ tới, Lãnh Tư Thành nhàn nhạt nhìn cô một cái, thấy được ấn đường nhăn lại của cô, còn có một chút ý trốn tránh trong đáy mắt, anh hơi hơi rũ lông mi xuống, nhàn nhạt nói: “Ngày mai tôi cũng muốn dậy sớm. Hôm nay không có hứng thú.”Giống như là chú ngữ giải trừ cấm kỵ, trong nháy mắt Cố Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra.Tuy rằng Lãnh Tư Thành rũ lông mi, nhưng dùng dư quang khóe mắt, cũng có thể nhìn ra biểu tình nhẹ nhàng của Cố Thanh Thanh.Ngón tay, hơi hơi nắm lại.Nếu là ở quá khứ, có lẽ anh sẽ xoay người liền đi, hoặc là, ném xuống vài câu lời nói tàn nhẫn, giữ gìn tự tôn đáng thương của anh ở trước mặt cô.Cố Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, Lãnh Tư Thành lại đi đến mép giường, xốc chăn lên, cách cô một tay xa, sau đó, an ổn nhắm mắt lại ngủ.Cố Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, Lãnh Tư Thành lại đi đến mép giường, xốc chăn lên, cách cô một tay xa, sau đó, an ổn nhắm mắt lại ngủ.