Chờ Lãnh Tư Thành vừa đi, một đám người phía sau mới giống như nổ tung nồi!Biết gần đây, Lãnh Tư Thành “Vứt bỏ” Trần Văn Tiệp - người bạn gái mới nhất, lại ký hợp đồng với Từ Tử Bội. Tuy rằng Từ Tử Bội là ảnh hậu Cannes, nhưng truyền thuyết bọn họ đã từng là một đôi người yêu khi ở đại học. Còn có người chờ xem trò hay bọn họ châm lại tình xưa đấy, sao gần đây lại là một bộ dáng “Thanh tâm quả dục”?“Nghe nói ông chủ lớn phát hỏa, Lãnh tổng còn ra ngoài chơi bời liền thu hồi cổ phần của ngài ấy!” Ông chủ lớn chỉ chính là Lãnh Vân Đình.“Tử Bội, em nghe nói qua không?” Trong thang máy, người đại diện bát quái hỏi.“Không rõ lắm.” Từ Tử Bội lắc đầu. Trước kia Lãnh Tư Thành chính là như vậy, làm theo ý mình, cao ngạo lạnh nhạt, chưa bao giờ biết năm chữ “Hòa hợp với tập thể” là vật gì.Người thổ lộ với anh luôn là rất nhiều, nhưng cô cũng chưa từng có gặp qua Lãnh Tư Thành đối xử đặc biệt tốt với cô gái nào.Bao gồm lúc đính hôn với mình cũng vậy.Đang chuẩn bị đi xuống, đột nhiên phía sau có người kêu một tiếng: “Đây là bút nguyên tử ai vứt?”Là một nhân viên vệ sinh, cầm một cây bút bi ra tới, bộ dáng in hình đầu thỏ phía trên đều mơ hồ.Từ Tử Bội hơi hơi chau mày, tựa hồ có điểm mê hoặc, sau đó chợt nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại hỏi: “Cho tôi đi.”Loại bút này, nếu nhớ không lầm, năm đó là hội Học Sinh bọn họ thống nhất in ra, đầu thỏ phía trên này, còn là cô thiết kế chế tác, làm quà tặng nhỏ phát cho người khác, sao sẽ ở tại chỗ này?Không phải cô, vậy tất nhiên là……Từ Tử Bội cầm bút tới dưới lầu, vừa mới đi đến cổng lớn, liền nhìn đến Lãnh Tư Thành vốn đã lái xe rời đi, vội vàng quay đầu lại, thần sắc có chút ngưng trọng.Nhìn thấy Từ Tử Bội, anh tùy tiện giương mắt nhìn một chút, đến chào hỏi cũng không chào, trực tiếp muốn vòng qua cô ta đi lên lầu.Từ Tử Bội tiến lên hai bước chào hỏi: “Tư Thành, có phải anh đang tìm đồ vật không?”Bước chân Lãnh Tư Thành chợt dừng, khẽ nhíu mày, Từ Tử Bội đưa bút bi trong túi cho anh: “Cái này……”Dưới đèn đường, Lãnh Tư Thành nhìn thấy cây bút trong tay Từ Tử Bội, lập tức một phen lấy qua, ném ở trong túi: “Cảm ơn.”Sau đó lại không nói nhiều, trực tiếp xoay người rời đi.Từ Tử Bội nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của anh, trong lòng hơi hơi nhấc lên một tia gợn sóng.