Cố Thanh Thanh mới vừa uống nước, thiếu chút nữa phun một ngụm ra ngoài, ho khan vài tiếng.Lãnh Tư Thành lập tức vươn tay vỗ vỗ lưng giúp cô thuận khí, giống như oán trách lại giống như sủng nịch: “Uống miếng nước cũng bị sặc, không biết bản thân em làm sao lớn lên.”Chị em nhà họ Từ: “……”Nhiếp Chi Ninh: “……”Cố Thanh Thanh: “Khụ khụ khụ.”----Chờ năm tô mì cùng hai phần rau trộn nhỏ bưng lên, cửa phòng bao vừa đóng, Lãnh Tư Thành giơ ly nước lên: “Tôi lấy trà thay rượu -- à , không, lấy nước thay rượu, cảm tạ các người buổi tối hôm trước giúp tôi đi tìm tung tích bà xã của tôi. Đặc biệt là Chi Ninh --”Anh nói, còn cố ý nhìn về phía Nhiếp Chi Ninh, trên mặt đang cười, ánh mắt lại thực lạnh thấu xương: “Cảm tạ anh, rời đi ba năm, lại vẫn quan tâm bà xã của tôi như cũ. Anh cũng đã đính hôn, hy vọng về sau anh cũng có thể ôn nhu săn sóc với vợ anh như vậy.”Lời nói của anh có ẩn ý, ánh mắt thực sắc bén. Đặc biệt là một tiếng một tiếng “bà xã của tôi”, không phải lỗ tai điếc đều có thể nghe ra cảnh cáo của anh!Đồng thời, Từ Tử Bội trong phòng cũng tựa hồ có một loại cảm giác -- Lãnh Tư Thành tựa hồ không chỉ là nói với một mình Nhiếp Chi Ninh mà thôi. Giống như, cũng đang báo cho cô ta cái gì đó.Bắt đầu từ khi Nhiếp Chi Ninh tiến vào cho đến bây giờ, vẫn luôn đều không nói lời nào, nhưng nghe được một câu này, anh lại lập tức đứng lên: “Học trưởng, nếu anh đã kết hôn với Thanh Thanh, liền hy vọng có thể đối tốt với cô ấy. Đừng lại nháo ra tin tức không tốt gì, cũng đừng lại để những người phụ nữ bên ngoài kia khi dễ đến trên đầu cô ấy.”Lời nói của Lãnh Tư Thành có ẩn ý răn dạy, không nghĩ tới Nhiếp Chi Ninh cũng trở tay tới một kích, anh ngồi, Nhiếp Chi Ninh đứng, hai người đàn ông ai cũng không chịu nhượng bộ.Bên cạnh, Từ Tử Câm bất mãn lẩm bẩm: “Anh quản anh ấy nhiều như vậy làm gì? Đó là chuyện nhà của anh Tư Thành! Bản thân người phụ nữ kia không có bản lĩnh, quản không được trái tim của chồng, có liên quan gì anh!”“Không có liên quan cái gì!” Nhiếp Chi Ninh nhìn khuôn mặt Cố Thanh Thanh bên cạnh trầm mặc không lên tiếng, cảm xúc hơi hơi có chút kích động, “Thanh Thanh là…… Bạn tốt của anh, anh đương nhiên quan tâm cô ấy!”Mắt thấy không khí không đúng, Từ Tử Bội lập tức tới khuyên: “Được rồi Tử Câm, Chi Ninh, các người đều bớt tranh cãi đi.”Từ Tử Câm vừa ghen ghét lại sinh khí: “Chị, không phải em nhiều lời, chị nhìn anh ấy đi!”“Anh ta nói rất đúng.” Đột nhiên, bên cạnh có một câu nói nhàn nhạt nói ra, trong phòng vốn còn là hoàn cảnh cãi nhau đột nhiên yên tĩnh!Đặc biệt là Cố Thanh Thanh, vừa rồi lúc trong phòng tranh chấp lên đều không rên một tiếng, nhưng Lãnh Tư Thành vừa mở miệng, cô lập tức ngẩng đầu, như là con thỏ nhỏ chấn kinh, một đôi mắt không hề chớp nhìn anh!“Anh ta nói rất đúng, về sau sẽ không.” Ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng của Lãnh Tư Thành, nhẹ nhàng xoa mu bàn tay của Cố Thanh Thanh, ngón tay mang theo một vết chai mỏng thô ráp , hơi có chút ẩm ướt, tinh tế vuốt ve ở trên mu bàn tay cô, tư thái như là thực quý trọng: “Tôi trước kia…… Xác thật làm không đúng, về sau những người đó đều sẽ không có. Không có Trần Văn Tiệp, người khác, càng sẽ không.”Là anh ngu xuẩn, kết hôn ba năm cho tới bây giờ mới nháo hiểu rõ, cô có yêu anh hay không thì có cái gì quan trọng, anh yêu cô không phải được rồi ư! Trong cuộc sống vợ chồng không phải bởi vì tình yêu mà kết hợp không phải có khối người ư? Nhưng cuối cùng, phần lớn không đều phải là kết thúc hài kịch?Thời điểm anh nói “Người khác càng sẽ không”, huyệt Thái Dương của Từ Tử Bội hơi nhảy nhảy. Tuy rằng Lãnh Tư Thành không nhìn cô, nhưng cô luôn cảm thấy anh là bộ dáng ý có điều chỉ ……“Vậy là tốt nhất.” Nhiếp Chi Ninh khẽ nhíu mày, tay bắt lấy ly nước uống một hơi cạn sạch.Lãnh Tư Thành chợt dừng một chút, dùng sức bắt lấy tay Cố Thanh Thanh, khóe môi hơi câu lên, hất cằm lên, ánh mắt thoáng nhìn, nhàn nhạt cười cười: “Vậy còn anh, khi nào có thể uống được rượu mừng của anh và Tử Câm?”Nhắc tới hôn sự của anh và Từ Tử Câm , Từ Tử Câm ngược lại tươi cười đầy mặt, mà Nhiếp Chi Ninh lại lập tức giống như bị điểm huyệt, nhuệ khí vừa rồi lập tức liền tiêu tan. Anh nắm ly nước trong tay, nửa ngày sau mới mở miệng nói: “Chúng tôi…… Còn chưa có bắt đầu chuẩn bị.”Tươi cười trên mặt Từ Tử Câm, nháy mắt cứng đờ.