Editor: May
Trong đại sảnh, an tĩnh tương đối quỷ dị.
Ở không khí an tĩnh, Lãnh Tư Thành giương mắt nhìn cô, con ngươi sâu thẳm, tựa hồ có cảm xúc gì đó đang tụ tập.
“Lãnh tổng?” Anh nói từng câu từng chữ, tuy rằng đang cười, nhưng trong mắt lại khó nén một chút âm u: “Vị tiểu thư này, cô lớn lên thực quen thuộc a. Có phải chúng ta đã từng gặp qua rồi không?”
Cố Thanh Thanh càng là khẩn trương, vừa mới lúc rút tay cô dưới tình thế cấp bách dùng sức quá lớn, hơn nữa tối hôm qua bị Lãnh Tư Thành lăn lộn không nhẹ, trên người còn thực mệt mỏi, lúc tránh thoát không đứng vững, lui về sau mấy bước, hiện tại chỉ sợ ánh mắt người toàn trường đều tụ tập ở trên người cô.
“Không có không có, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt!” Cố Thanh Thanh lập tức lắc đầu, tươi cười có chút xấu hổ.
Bên cạnh, ánh mắt Lãnh Tư Thành tựa hồ càng ngày càng âm trầm, độ cong khóe môi nâng lên, cũng dần dần gia tăng -- Cố Thanh Thanh hiểu rõ phẩm tính của anh liền biết, đây là điềm báo anh tức giận!
Còn muốn nói gì đó, bên cạnh, Trần Văn Tiệp duỗi cánh tay ra, ôm cánh tay Lãnh Tư Thành, thân thể mềm mại dính sát vào ở trên người anh, giống như tuyên thệ “Chủ quyền” của mình ở trước mặt người vợ chính quy là cô. Trên mặt tuy rằng treo cười, mắt đẹp lại quét cô trên dưới vài lần: “Lãnh tổng, không giới thiệu vị tiểu thư này một chút sao?”
Lãnh Tư Thành hơi hơi nhắm mắt lại, bình tĩnh đến giống như chuyện gì đều chưa từng phát sinh qua, cách trong chốc lát, anh mới mở mắt ra, giọng nói càng là lạnh băng đến cực điểm: “Không nghe thấy cô ta nói sao, một người xa lạ thôi!”
Lúc sau, anh như là hoàn toàn mất đi hứng thú với cô, ăn uống linh đình với người ta, nói chuyện vui vẻ, rốt cuộc lười đến liếc nhìn cô nhiều thêm một cái. Giống như cô là một hạt bụi trước mắt anh, đừng nói phí tâm tư coi trọng cô, chỉ nhìn một cái đều có vẻ dư thừa.
Theo Lãnh Tư Thành “Coi thường” cô, người khác giữa sân cũng tùy theo mất đi hứng thú với cô. Không ai hoài nghi quan hệ giữa bọn họ, cũng không ai đoán được, phu nhân Lãnh Tư Thành cưới hỏi đàng hoàng sắp hạ đường trong miệng bọn họ vừa rồi, liền ở ngay trước mắt bọn họ!
Cố Thanh Thanh lặng yên lui ra ngoài.
Hành lang không một bóng người, có vẻ thanh lãnh vắng lặng rất nhiều. Cố Thanh Thanh hô hấp không khí tươi mới, cổ khí phiền muộn trong ngực kia cũng tiêu tán không ít.
Tối hôm qua Lãnh Tư Thành giày vò cô không nhẹ, buổi tối hôm nay lại chạy tới nói chuyện hợp tác. Trên người mệt mỏi, tâm cũng giống như bị bó lên cục đá ném vào nước sông, vẫn luôn lẳng lặng chìm, chìm, chìm.