Cho dù trong lòng có bao nhiêu phiền não, có bao nhiêu tức giận, trong nháy mắt ở bên người cô, cho dù cái gì đều không làm, chỉ cần ở bên người cô, tâm tình đều sẽ nháy mắt trở nên bình thản lên.Một hôn môi cuồng nhiệt kết thúc, cho dù trong phòng không có sáng đèn, một tia ánh trăng xuyên thấu qua, Lãnh Tư Thành thấy đáy mắt cô một trận hơi nước mê mang, môi có chút hơi sưng, giữa hô hấp, môi có anh truyền mùi hương cà phê.Dần dần tới gần, lúc đang muốn hôn xuống……Đồng hồ báo thức phía sau “Đinh - đinh” gõ hai tiếng, đã hai giờ rạng sáng.Nghe được tiếng chuông, Lãnh Tư Thành ngừng ở giữa không trung, cách cô mặt chỉ có hai centimet, nghe được tiếng chuông, anh hơi hơi nhíu nhíu mày, ngay sau đó cúi đầu, mổ mổ ở trên môi cô.Rồi sau đó lập tức xoay người xuống dưới, quy củ nằm đến một bên: “Ngủ.”Tuy rằng ngày mai không cần dậy sớm, chỉ là bọn họ cũng phải đuổi khởi công vào lúc 8 giờ. Hiện tại hai giờ, lại lăn lộn một chút, thể lực của anh có thể chống đỡ, nhưng Cố Thanh Thanh lại không giống nhau. Anh lại không muốn thấy cô mang theo quầng thâm mắt thật lớn, vẻ mặt bộ dáng không tinh thần.Chờ sáng ngày mốt kia, nhiệm vụ quay chụp không quá nặng nề, cô muốn chạy, anh cũng sẽ không để cô rời đi!Lãnh Tư Thành lui người trở về, hơi hơi nhắm mắt lại bình phục hô hấp, Cố Thanh Thanh cũng có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn qua, rõ ràng nhìn ra lúc Lãnh Tư Thành nằm thẳng, chỗ chăn ở dưới bụng nhỏ của anh, rõ ràng có một chỗ hình dạng nhô lên.“Lại nhìn, anh có thể sẽ nhào tới.” Lãnh Tư Thành bỗng nhiên nói, dọa cô hoảng sợ, lập tức quay đầu trở về, còn dịch thân thể ra, cách anh một cánh tay.Hai người trầm mặc không lên tiếng, trong phòng lại trở nên an tĩnh lại lần nữa, trong phòng chỉ có tiếng đồng hồ vang “tích tắc”.Tuy rằng không ai nói chuyện, Cố Thanh Thanh vẫn không ngủ được.Cô xoay thân thể một chút, Lãnh Tư Thành bên cạnh lập tức cảm giác được: “Em chưa ngủ?”Cố Thanh Thanh lắc đầu, nghĩ nghĩ, mới thấp giọng hỏi: “Chuyện công ty thế nào?”Lãnh Tư Thành nhàn nhạt gật đầu: “Tốt.”Đó chính là giải quyết rồi? Cố Thanh Thanh lại hơi hơi cúi đầu, nửa ngày sau mới nói: “Vậy, chị Tử Bội, có phải giúp anh bận không ít không? Cần chúng ta đi cảm tạ chị ta không?”