Đây là chuyện gì xảy ra?Sao Lãnh Tư Thành sẽ mang theo Cố Thanh Thanh đi rồi? Lúc trước bọn họ giống như không qua nhận thức đi? Hiện tại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Lãnh Tư Thành vừa đi không quan trọng, bên này, Từ Tử Bội lòng mang áy náy, sợ Cố Thanh Thanh về xảy ra ngoài ý muốn gì đó, lập tức bảo trợ lý chuẩn bị xe đuổi theo.Bên này, trong lòng Nhiếp Chi Ninh cũng vẫn luôn lo lắng an nguy của Cố Thanh Thanh, không nói hai lời quay đầu chạy tới lái xe.Xe hai người mới vừa phát động, bên cạnh, một chiếc Porsche màu bạc lại càng mau hơn bọn họ một bước! Là Lâm Chu Dật, anh ta còn cả người ướt dầm dề, trên tóc còn nhỏ nước, cũng mặc kệ lau, vừa giẫm chân ga lập tức xông ra ngoài, lưu lại bụi mù đầy đất!Một đám quần chúng vây xem bị ném xuống hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc!Cố Thanh Thanh xảy ra chuyện, Lãnh Tư Thành, Nhiếp Chi Ninh, còn có Lâm Chu Dật, xông ra ngoài trước tiên! Chờ cô được xe cứu thương đưa đi, những người đàn ông này cũng đều đuổi theo. Cô với bọn họ, rốt cuộc có quan hệ gì?Khi Nhiếp Chi Ninh và Từ Tử Bội đuổi tới bệnh viện, bên này, Lãnh Tư Thành và Lâm Chu Dật đã tới rồi.Hai người đàn ông, một người đứng ở cửa phòng cấp cứu, ấn đường hơi hơi nhăn lại, thân thể thon dài đứng khoanh tay, nhìn hình ảnh chẩn trị bên trong, một người khác liền đứng ở lối đi nhỏ bên kia, đứng dựa lưng vào tường, vẫn luôn cúi đầu đang gọi điện thoại.Thực hiển nhiên, người đàn ông đứng ở cửa phòng cấp cứu là Lãnh Tư Thành, mà đứng dựa vào tường gọi điện thoại, là Lâm Chu Dật.Nghe được tiếng bước chân của bọn họ, Lãnh Tư Thành và Lâm Chu Dật một người cũng không có quay đầu lại. Lâm Chu Dật tiếp tục gọi điện thoại, tựa hồ đang an bài công việc gì đó, thỉnh thoảng có thể nghe được giọng nói của anh ta: “Đúng đúng, chính là như vậy, chuyện lần này phải trấn an tốt, đừng liên lụy Húc Dật vào.”Mà đối diện, Lãnh Tư Thành vẫn luôn đứng ở cạnh cửa, vừa không nói chuyện cũng không quay đầu lại, một đôi tròng mắt màu hổ phách, vẫn luôn nhìn vào trong cửa.“Thế nào?” Nhiếp Chi Ninh và Từ Tử Bội đồng thời tiến lên. Từ Tử Bội là cảm thấy áy náy, mà Nhiếp Chi Ninh, lại là thật sự bộc lộ lo lắng ra ngoài.