Bài thơ này của Lãnh Tư Thành, nhận được điểm tối cao trong chương trình học, mãi cho đến tan học, Cố Thanh Thanh đều là sắc mặt đỏ lên, sóng mắt nhộn nhạo, môi vui vẻ hơi câu.Mãi cho đến --“Tư Thành, đại học tổng kết của Hội Học Sinh cuối kỳ này muốn bắt đầu rồi, chỉ chờ một mình anh.” Chuông tan học mới vừa vang, Từ Tử Bội liền đẩy cửa vào, nháy mắt đều tiêu tán tất cả kiều diễm!Không có cô bé lọ lem xe ngựa bí đỏ, tiếng chuông gõ vang, hết thảy vẫn là phải trở về nguyên hình.----Khi đại học mỗi một lần động tâm, mỗi một lần tới gần anh, cuối cùng đều là một màn anh và Từ Tử Bội sóng vai rời đi kia.Vô số lần đả kích đã làm cô quen, Lãnh Tư Thành và cô, hoàn toàn không có khả năng. Mặc kệ là từ phương diện gia thế, hay là phương diện tình cảm.Nếu không phải một lần kia, thời điểm ở KTV say rượu, Lãnh Tư Thành uống nhiều quá xem cô thành Từ Tử Bội, cướp đi thân trong sạch của cô, chỉ sợ, cho dù ba cô vì anh mà chết, anh cũng sẽ không cưới cô đi?Hôm nay sau khi nhiệm vụ quay chụp kết thúc, Lãnh Tư Thành mời mọi người đi ăn cơm, sau khi ăn xong còn chọn một nhà KTV tiếp tục chơi. Này vẫn là ở sau lần ba năm trước đây, cô lại bước vào KTV một lần nữa!Đồng dạng, Lãnh Tư Thành cũng mời Từ Tử Câm và Nhiếp Chi Ninh, hơn nữa, ở áo khoác tây trang của mình, anh sớm đã chuẩn bị tốt bao bảo hộ và thuốc.Buổi tối thời điểm ăn cơm, rốt cuộc Lãnh Tư Thành không có xảy ra chuyện xấu, chen đến bàn ăn này của đám người Cố Thanh Thanh.Nhưng mà, Lãnh Tư Thành không có xảy ra chuyện xấu, ngược lại Nhiếp Chi Ninh đã đi tới, ngồi xuống ở bên người cô -- Ba mẹ nhà họ Nhiếp đã đi rồi, ba mẹ nhà họ Từ cũng đi rồi. Anh và Từ Tử Câm làm “Lời quân tử”, anh tạm thời không đề cập tới chuyện chia tay, nhưng là, Từ Tử Câm cũng tuyệt đối không thể mắng chửi người, càng không thể tìm Cố Thanh Thanh phiền toái.Nhiếp Chi Ninh ngồi xuống, thân ảnh Lãnh Tư Thành ở bàn chủ bên này hơi hơi cứng đờ, đôi mắt dần dần nhíu lại, đôi mắt không hề chớp mắt nhìn bên này.Từ Tử Câm nhìn bộ dáng Nhiếp Chi Ninh không hề khúc mắc ngồi ở bên người cô, quả thực sắp tức nổ! Cô ta “cộp cộp cộp” bước chân đi tới: “Vì sao muốn ngồi ở đây!”Nhiếp Chi Ninh nhìn cũng không có liếc nhìn cô ta một cái, cũng không liếc mắt nhìn Cố Thanh Thanh một cái: “Chỉ là ăn cơm mà thôi. Không phải cô cũng chỉ là nhân viên công tác của Húc Dật sao? Dựa theo cấp bậc không nên ngồi ở bàn chủ.”