“Tới a, mọi người động thủ, không ăn sao được?”Một bàn người, ngồi đen nghìn nghịt, khiến áp lực của một đám người Húc Dật tăng gấp bội.Lãnh Tư Thành còn nhàn nhạt nói: “Vừa rồi Chi Ninh nói, có một câu nói thực đúng, ‘ càng là né tránh, liền càng là có vẻ chúng ta có quan hệ không thể cho ai biết. ’ nếu vốn dĩ liền không có quan hệ gì không thể cho ai biết , đương nhiên muốn nói là làm, Chi Ninh, chú nói tôi nói đúng không?”Anh nói xong câu đó, ánh mắt nhẹ phiêu phiêu nhìn thoáng qua Nhiếp Chi Ninh, lại “Thuận tiện” liếc mắt Cố Thanh Thanh ngồi nghiêm chỉnh một cái, đáy mắt mang theo một chút ý cười nhàn nhạt: “Ăn đi, sao đều không ăn a.”Cố Thanh Thanh là người phản ứng đầu tiên, lập tức cúi đầu nhìn xem, cái bàn này có khăn trải bàn hay không, chờ sau khi nhìn thấy không có, cô nhẹ nhàng thở ra -- rốt cuộc không cần lo lắng Lãnh Tư Thành sẽ duỗi tay sờ chân của cô!Cô vui vẻ ngẩng đầu, lúc chuẩn bị cầm lấy đũa ăn cái gì, nhân viên công tác tiệm cơm, lại bưng lên một dĩa -- tôm hùm nhỏ xào cay lên.Cố Thanh Thanh sửng sốt, quay đầu nhìn thoáng qua Lãnh Tư Thành, ánh mắt Lãnh Tư Thành nhàn nhạt, tựa hồ hoàn toàn không có liếc mắt coi chừng Thanh Thanh một cái.Cô nhớ rõ những đồ ăn này, lần đó sau khi Lãnh Tư Thành và cô cùng nhau học chương trình học “chọn môn học thơ từ Phương tây”, đặc biệt mời cô đi ra ngoài ăn cơm, một bữa kia, chính là tôm hùm nhỏ xào cay.Đây cũng lần đầu tiên, Lãnh Tư Thành và Cố Thanh Thanh đơn độc đi ra ngoài ăn uống, tự nhiên ấn tượng khắc sâu.Loại món ăn tôm hùm nhỏ xào cay này, từ sau mười mấy năm trước lưu hành ở toàn bộ Trung Quốc, nhanh chóng trở thành đồ ăn vặt đầu đường phố.Khi còn nhỏ Lãnh Tư Thành ở tại phương Tây, loại món ăn tôm hùm nhỏ này, người phương Tây là rất ít ăn. Sau khi về nước, loại món ăn đầu đường này, ba mẹ anh cũng không cho anh ăn. Lần đó ăn cùng với Cố Thanh Thanh, vẫn là lần đầu tiên.Anh còn nhớ rõ, đó là một đêm hè, anh suy nghĩ vài ngày mới nghĩ ra một lý do như vậy, hẹn cô ra ngoài, chỉ là tính toán mang cô đi ăn bữa tiệc lớn.Không nghĩ tới, Cố Thanh Thanh có lẽ là ngượng ngùng, ngược lại nói với anh: “Nếu là mời khách, đó có phải tôi tới làm chủ hay không? Không bằng, chúng ta đi ăn tôm hùm nhỏ?”