Nhìn thấy anh nhìn chính mình, Cố Thanh Thanh còn hơi hơi chu môi đỏ: “Tư Thành……”Giọng nói cô vừa vừa êm lại mềm, còn có một chút khàn khàn sau khi xong việc.Hầu kết Lãnh Tư Thành lên xuống, anh cảm thấy không phải cô trúng thuốc trợ hứng, là anh trúng mới đúng!“Nhớ kỹ tôi vừa mới nói!” Anh vội vàng cúp điện thoại, lập tức chui vào trong xe.Vừa mới đóng cửa xe lại, liền lập tức bị Cố Thanh Thanh nhiệt tình vươn cánh tay, ôm cổ. Lãnh Tư Thành vừa mới tiến vào, còn chưa có ổn định thân hình, lần này Cố Thanh Thanh, lập tức đều ôm cả người anh đến nghiêng nghiêng, Lãnh Tư Thành nghiêng liền ngã ra, Cố Thanh Thanh lập tức tay chân cùng sử dụng bò lên tới, ngược lại đè anh ở phía dưới!Lãnh Tư Thành chưa từng bị đối đãi như vậy, vừa kinh hỉ, lại là có chút lo lắng -- vốn đã uống thuốc xong việc quá liều, lại ăn loại thuốc trợ hứng này, sẽ không xảy ra vấn đề chứ?Nhưng nhiệt tình kế tiếp, làm anh không thể lại tự hỏi, cũng không có thời gian lại tự hỏi. Cô ở trên, anh ở dưới, hơn nữa cô lại chủ động như thế…… Loại cảnh trí tươi đẹp bình thường khó gặp này, quả thực muốn đều chấn cả đầu cả người anh đến choáng váng!Chỉ cần anh thoáng làm một chút dẫn đường, cái loại cảnh tượng chấn động đến mức tận cùng mỹ diệu này, làm cả người anh rơi vào trong nước, rơi vào trong lửa, quả thực sắp bay đến bầu trời đi! Làm anh hận không thể, làm cô vẫn luôn đều ở vào loại bên trong hỗn độn điên cuồng này!Ở trong hoàn cảnh bịt kín, hai người tiếp tục gian nan thăm dò chân lý cuộc sống. Xe giảm xốc tốt, hơi hơi nhẹ lay động, rất lâu rất lâu đều không có bình ổn xuống dưới……----Chỉ là, Nhiếp Chi Ninh và Từ Tử Câm ở trên lầu, liền không có hài hòa như dưới lầu vậy.Nhiếp Chi Ninh chưa từng có loại cảm giác này, nội tâm anh quả thực thiêu đốt một ngọn lửa, đều thiêu đốt cả người anh đến mơ mơ màng màng! Thân thể anh nóng, đầu càng nóng, vì tìm một cửa ra mát lạnh, anh quả thực có thể vứt bỏ hết thảy!Mà ở lúc này, Từ Tử Câm chính là nơi mát lạnh duy nhất anh có thể tìm được, cho dù bản thân Từ Tử Câm cũng là lửa cháy đốt người!Không sai, Từ Tử Câm có bốn viên thuốc, có hai viên ném tới một chai bia -- cho Cố Thanh Thanh. Dư lại hai viên, hai chai bia của cô ta và Nhiếp Chi Ninh, mỗi chia bia đều hạ thuốc, chỉ sợ anh vạn nhất tùy tiện chọn một chai, một chai khác sẽ uống không đến.