Trong lòng Cố Thanh Thanh có điểm không cân bằng, muốn ăn đồ ăn trong chén Lãnh Tư Thành hai miếng. Lãnh Tư Thành thấy được, cũng không để ý, chỉ là ở sau khi ăn xong, lấy giấy ăn ưu nhã lau đi vết bẩn nơi khóe miệng: “Bổ một chút cũng tốt, buổi tối có sức lực tái chiến.”Cố Thanh Thanh nghe được thiếu chút nữa đã phun đồ ăn vừa mới ăn ra!Hai người đi phim trường, vừa đến dưới lầu, Cố Thanh Thanh nhớ tới hai người không thể cùng nhau xuất hiện, còn nhìn anh một cái: “Chúng ta tách ra đi. Bằng không……”Mấy chữ “Ảnh hưởng không tốt” này còn chưa nói xong, Lãnh Tư Thành cũng không để ý cô, trực tiếp vào xe, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa xe, trực tiếp phát động, ném cô ở sau người, làm cô ăn một bụng khói xe ô tô.Quả nhiên là đại thiếu gia, tính tình nói đến là đến. Cũng đúng, ở trong mắt anh, chỉ có chính anh, cô và những người phụ nữ khác, chỉ là quần áo “phụ nữ như quần áo”, nếu cô không nghe lời, nói đổi liền thay đổi, dù sao “Không có cô, còn có rất nhiều người.”Trở về từ khu biệt thự, cô cũng không dám đi cửa chính, mà là từ cửa hông đi vào, vừa mới chuẩn bị mở cửa, phía sau có người vỗ vỗ bả vai cô thật mạnh!Cố Thanh Thanh sợ tới mức trái tim đều sắp ngừng nhảy lên, cô liền như vậy bị phát hiện? Quay đầu vừa thấy, là Trương Dư Hi nhìn cô cười: “Tối hôm qua…… cậu và Lãnh tổng đi ra ngoài đi?”“Tớ không……” Cố Thanh Thanh còn muốn phủ nhận, Trương Dư Hi lại vỗ vỗ bả vai cô thật mạnh, chen về phía cô nháy mắt: “Tớ đều nhìn thấy ngày hôm qua LLãnh tổng ôm cậu xuống thang máy, còn giả bộ?”Cố Thanh Thanh sửng sốt, còn muốn nói cái gì đó, Trương Dư Hi liền cười: “Yên tâm, chỉ có tớ thấy, tớ không nói cho người khác. Đi thôi, đi làm.”“Tớ……” Cố Thanh Thanh còn chưa nói xong, Trương Dư Hi lập tức lôi cô đi, tới phim trường rồi, Lãnh Tư Thành đã ngồi trang điểm, còn có người hỏi: “Lãnh tổng, mặt này của anh……”Lãnh Tư Thành nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua, trêu chọc một con mèo hoang. Thời tiết ấm áp nha, mèo đều phát tính.”Cố Thanh Thanh hoảng sợ, cô vừa tới, đang giúp đỡ thu thập đồ vật, nghe vậy không cẩn thận, đá tới cái thang đặt trên mặt đất, thiếu chút nữa té ngã.Vừa lúc Lâm Chu Dật ở gần đó, lại đây đỡ cô: “Cố tiểu thư, không có việc gì chứ?”Cố Thanh Thanh cả mặt đỏ bừng: “Không có việc gì, không có việc gì.”Bởi vì trong nhà này là sân dựng lâm thời, bên cạnh Lãnh Tư Thành chính là Từ Tử Bội. Đang vẽ mắt, nghe được anh nói, Từ Tử Bội hơi hơi giật giật đôi mắt, tay chuyên viên trang điểm vừa trợt, vẽ ra cho cô ta một đoạn thật dài. Sợ tới mức nhanh chóng lấy giấy lau khô cho cô.