“Không có việc gì là được.” Đôi mắt Lãnh Tư Thành vẫn nhàn nhạt như cũ, lúc này mới có tâm tình nhìn xem chung quanh. Nơi này là một chỗ hang động đá vôi, ngẩng đầu nhìn vị trí anh rơi xuống, như một đường chân trời, ánh mặt trời rơi xuống, cỏ cây phồn thịnh, nước biển xôn xao nảy lên, lại lui lại, như là một bản hoà tấu vĩnh viễn không thay đổi.“Lãnh…… Tư Thành, em……” Cố Thanh Thanh hòa hoãn lại, hai tay giao nhau ngăn trở trước ngực, nghiêng chân ngồi dậy, “Quần áo…… Có phải phải cho em hay không?”Lãnh Tư Thành nhàn nhạt nhìn cô một cái, nhưng mà, giây tiếp theo, anh chợt đứng dậy, một tay ôm cô lên trên người mình, đầu hướng xuống, thẳng lưng eo, như là thúc giục, tiếp theo, Lãnh Tư Thành hung hăng đánh đánh mông nhỏ của cô: “Sao em sẽ ngã xuống? Em có biết hay không……”Có biết hay không, anh thiếu chút nữa bị em hù chết!Vốn lúc Cố Thanh Thanh ngã xuống, đầu óc còn có điểm không quá thanh tỉnh, chịu tội lớn như vậy, cô còn bị Lãnh Tư Thành lột sạch quần áo không nói, lại còn đánh cô, lập tức trong lòng một cổ ủy khuất liền dâng lên. Tuy rằng cô vẫn luôn cắn răng, kiên quyết không chịu khóc ra, nhưng khuôn mặt nhỏ lại càng nhăn càng chặt, lông mày cũng nhíu lại thật sâu.Lãnh Tư Thành đánh nửa ngày cũng không thấy cô phản ứng, kéo lại đây vừa nhìn, mắt to của cô quanh quẩn nước mắt, lại quật cường không chịu chảy ra một giọt, trong lòng vừa chua xót lại mềm mại, còn có một chút tự trách đau lòng, lập tức ôm cô, thở dài một hơi: “Em không có việc gì, thật sự là quá tốt.”Vừa rồi lúc Lãnh Tư Thành đánh cô, Cố Thanh Thanh còn có thể cắn chặt răng, nắm chặt tay, nỗ lực không khóc. Chính là, khi anh ngữ điệu ôn nhu thở dài, ôm cô nói “Em không có việc gì, thật sự là quá tốt” , nước mắt nhịn thật lâu của cô, chợt tràn mi ra!Nhiều năm như vậy, cô biết anh không yêu cô. Có lẽ lúc đầu anh từng yêu Từ Tử Bội, hiện tại có lẽ người anh yêu nhất chỉ có chính anh. Cũng mặc kệ anh chỉ xem cô trở thành một đồ vật, một công cụ phát tiết, một hàng dự trữ có thể thay thế, hoặc là cái gì khác cũng tốt!