Nước biển, một xông lên một lui ra, nhẹ nhàng chụp vỗ bờ biển, như là một bài ca dao vĩnh viễn không đổi, tiếng vọng ở hang động đá vôi trống trải. Ngẫu nhiên còn phối với vài giọt trên cây, giọt nước ở đỉnh hang động, tí tách,Ánh sáng trong sơn động vốn dĩ u ám, thời điểm bọn họ ngã xuống lại là hoàng hôn. Không bao lâu, sắc trời dần dần tối xuống. Rồi sau đó, di động Lãnh Tư Thành, ở sau một lúc lâu không thao tác, đèn lóe lóe, tắt đi.Ánh đèn vừa tắt, Cố Thanh Thanh hơi hơi có điểm không thích ứng, quay đầu lại nhìn nhìn. Lãnh Tư Thành duỗi tay lấy di động lên, mở ra vừa nhìn, chỉ có 20% lượng điện. Di động của bản thân Cố Thanh Thanh cũng không có bao nhiêu điện. Chẳng may đám ngu xuẩn phía trên kia tìm không thấy vị trí bọn họ, có lẽ buổi tối bọn họ phải qua đêm ở chỗ này.“Không bật đèn, có thể chứ?”Cố Thanh Thanh quay đầu lại, trong bóng tối, chỉ nhìn thấy hai luồng ánh lửa toát ra trong ánh mắt người đàn ông, cô nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Được.”Có anh ở đây, bộ dáng giống như liền sẽ thực an tâm.Lãnh Tư Thành cũng không nói cái gì, chỉ là đôi tay ôm cô ôm đến càng chặt, như là ôm một đại bảo bối, làm sao cũng không chịu buông tay.Bản thân Lãnh Tư Thành cũng cảm thấy kỳ quái, sao anh có thể ôm cô như vậy, đều không nói lời nào, sự tình gì đều không làm, cứ như vậy, còn ngại thời gian quá ngắn.Anh bốn tuổi mới trở lại trong nước, lúc trước vẫn luôn ở với mẹ và ba nuôi.Bởi vì thời điểm mẹ mang thai thực chịu khổ, anh từ khi sinh hạ tới liền có khuyết tật -- chứng bạch tạng, chỉ là một trong số đó, lại có chính là bệnh tự kỷ -- cũng gọi là chứng cô độc trẻ em. Loại bệnh trạng này, có ngày sau, càng có rất nhiều bẩm sinh. Bởi vì cái tật xấu này, mẹ vẫn luôn cảm thấy thực xin lỗi anh, sau khi về nước, một nhà của ba cũng rất thương anh. Thậm chí là hôn nhân đại sự, anh muốn cưới Cố Thanh Thanh, gia đình không có tiền, thiếu nợ, còn có một người mẹ và anh trai phiền toái như vậy, cha mẹ cũng đều không hề nói hai lời.Nhưng cho dù kết hôn, anh cũng không cảm thấy chính mình qua mấy ngày thư thái. Chỉ có gần đây, tuy rằng hai người vẫn luôn giận dỗi, nhưng mà, mơ hồ có một loại tình cảm đang chậm rãi phát sinh, mặc kệ là kích thích dấu diếm quan hệ, hay là lạc thú buổi tối trêu chọc cô, đều làm anh cảm thấy, người phụ nữ trước mặt, không hề là người “vợ” lạnh như băng kia, mà là người phụ nữ sống sờ sờ, nở rộ sáng rọi ở bên trong sinh mệnh của anh.Tuy rằng chính mình cảm thấy cô ngây thơ đơn thuần, nhưng là, anh vẫn chính là thích cô thuần tịnh không nhiễm thế tục. Hơn nữa, chính là bởi vì cô thuần tịnh, cho nên thời điểm suy nghĩ luôn sẽ thiên mã hành không nghĩ đến rất nhiều từ tốt -- không phải nghệ thuật gia đều như vậy ư? Nếu không phải là kẻ điên, thì chính là một thiên sứ.Lúc đầu anh đối với cô, chỉ là mê luyến đơn thuần. Mà hiện tại, bên trong mê luyến lại có một tia thưởng thức. Người vợ lợi hại như vậy là của anh, anh còn nhìn ra được, cô còn có năng lực lớn hơn nữa chờ đợi khai phá, hiện tại chính mình nhìn thấy, chỉ là một góc núi băng của cô mà thôi.