Ba năm trước đây, ở ngày bọn họ kết hôn.Tiệc hỉ qua đi, đầu óc của cô còn có điểm hỗn hỗn độn độn.Trong lúc nhất thời, cô còn chưa có hòa hoãn lại từ trong tang cha, càng không thể tin được -- thời điểm buổi chiều hai người đã lãnh chứng, hiện tại cô, đã là vợ của Lãnh Tư Thành.Ba chết mới quá bảy ngày, sao cô có thể phủ thêm áo cưới gả cho Lãnh Tư Thành?Hơn nữa, tuy rằng ba chết, hiện tại cô đã biết là một hồi ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng là chết ở trên tay Lãnh Tư Thành, sao cô có thể gả cho anh……Còn có, Lãnh Tư Thành lại không yêu cô, thậm chí buổi tối say rượu cường chiếm cô kia, kêu cũng là tên Từ Tử Bội.Cô hơi hơi cúi đầu, ngón tay gắt gao thành quyền. Rõ ràng là tiệc hỉ, bởi vì lúc này Lãnh thị gợn sóng rung chuyển, cũng không thể làm tiệc rượu lớn, Lãnh Tư Thành thậm chí đến tuần trăng mật gì đó cũng không chuẩn bị, sau khi vội vàng lãnh chứng, chính là về nhà làm mấy bàn rượu.Lạc Thanh Tuyết bên cạnh ngược lại rất thương tiếc cô: “Thanh Thanh, con đừng nghĩ nhiều. Ba con…… Hiện tại con đã là vợ của Tiểu Bảo, về sau chúng ta sẽ xem con giống như con gái. Đi kêu Tiểu Bảo đến đây đi, người một nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”Cố Thanh Thanh gật gật đầu, đi ra ngoài tìm anh. Nhà cũ nhà họ Lãnh tuy rằng rất lớn, nhưng là tìm từng tầng một cũng không mệt, từ đại sảnh đi đến lầu hai, lại đi đến lầu ba. Vừa đến cầu thang lầu ba, còn chưa có quá chỗ rẽ, Cố Thanh Thanh liền nghe được tiếng nói chuyện của Lãnh Tư Thành và Mạc Đông Dương.“Cậu thật đúng là kết hôn với người phụ nữ kia a?” Giọng nói Mạc Đông Dương có chút hài hước, cũng có chút ngả ngớn, nửa ngày sau, anh ta còn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Thật sự lãnh chứng? Hoàn toàn tạm biệt với Từ Tử Bội? Cậu cưới cô ta là vì nhất thời khí phách hay là vì trả nợ? Luôn sẽ không, cậu còn muốn sinh con, sống cuộc sống hôn nhân với Cố Thanh Thanh chứ?”Lãnh Tư Thành không nói chuyện, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở hơi hơi có chút nặng nề của anh.Hơn nửa ngày, anh mới hơi hơi há mồm, nói ba năm này, cô trước sau không quên được một câu: “Tôi sẽ không sinh con với cô ấy.”