“Đau!” Từ Tử Câm ủy khuất ôm đầu, nghĩ nghĩ, lại tìm hiểu một câu: “Nghe nói, vừa rồi anh Tư Thành và người phụ nữ kia…… Đã trở lại?”“Người phụ nữ kia gì chứ, nếu Tư Thành nghe được, lại sẽ không cao hứng.” Lần này Từ Tử Bội, xem như hoàn toàn hiểu rõ. Có lẽ ngay từ đầu Lãnh Tư Thành thật là thích chính mình đi, nhưng mà, hiện tại trong mắt anh, đã có sự tồn tại của người vợ kia.Tuy rằng vẫn là có điểm không cam lòng, nhưng mà, cô đã sớm biết cô và Lãnh Tư Thành không có khả năng -- ba năm trước đây đã bỏ qua, sao có thể còn có cơ hội tiếp tục tiền duyên?“Tối hôm qua bảo em đi xem em lại không đi. Cô ấy không có việc gì, thân thể khá tốt, thật là vạn hạnh trong bất hạnh!”Từ Tử Bội cảm khái một tiếng, Từ Tử Câm bên cạnh cũng cảm khái, “Đúng vậy, cao như vậy lại không ngã chết, thật là -- nguy hiểm thật.”Lãnh Tư Thành và Cố Thanh Thanh không có thời gian để ý tới bọn họ, thu thập xong đồ vật trả phòng, cô trước đi theo phần lớn nhóm người Húc Dật ngồi xe buýt đi thành phố Tân Hải. Chờ tới nội thành của thành phố Tân Hải, cô trực tiếp xin nghỉ với Lâm Chu Dật, sau khi Lâm Chu Dật phê chuẩn, cô ở ven đường đợi năm phút đồng hồ, lên xe của Lãnh Tư Thành, hai người một đường đi về nhà cũ của nhà họ Lãnh.Lần này, xe vừa mới dừng lại, ở thật xa liền có thể nghe được tiếng sủa “gâu gâu” của tiểu Wales. Đám người Cố Thanh Thanh mới mở cửa xuống dưới, cửa lớn vừa mở, một đạo bóng dáng màu trắng giống như mũi tên xông lên, bổ nhào vào trên người Cố Thanh Thanh, thân thể lông xù xù vẫn luôn nhào cô ngã đến trên mặt đất, hai chân trước đặt ở trên đầu vai của cô, đầu lưỡi nhỏ lả tả cuồng liếm ở trên người cô, cái đuôi nhỏ dùng sức lắc lư.Nếu không phải trên mặt đất bên này đều là thảm cỏ, bị con chó vừa nhào như vậy nhất định sẽ té thực thảm.Lãnh Tư Thành bắt lấy da lông sau cổ nó, dùng sức túm nó lên, mới để Cố Thanh Thanh thoát đi được ma trảo. Cô đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi sau lưng, lấy khăn giấy lau lau nước miếng của tiểu Wales trên mặt, mới vừa thu thập xong, hai người một chó đứng ở cửa nhà, cửa lớn liền đẩy ra, Lãnh Vân Đình và Lạc Thanh Tuyết hai người đứng ở cửa, cũng không nói lời nào, liền như vậy lẳng lặng nhìn bọn họ.