Từ Tử Câm thì không cần phải nói, vẫn luôn coi Cố Thanh Thanh là tử địch. Mà Từ Tử Bội, gặp người đều thấy ba phần cười, càng như vậy càng dễ dàng che giấu dã tâm.Vốn hoài nghi Từ Tử Câm nhiều một chút -- một đoạn thời gian gần đây cô ta biến hóa anh xem ở trong mắt, giống như là một người không có chỉ số thông minh, nỗ lực nghẹn chỉ số thông minh hại người. Nhưng hiện tại nhìn loại bộ dáng ngu xuẩn tự cho là đúng của cô ta, thậm chí còn muốn kiêu ngạo ương ngạnh hơn lúc trước -- lấy tâm trí cô ta, hẳn là không đến mức sẽ trở nên sắc bén như vậy.Ngược lại Từ Tử Bội…… Cô ta càng biểu hiện trấn định, liền càng là cần chú ý một chút.Nhưng mà, anh cũng lại lười đi để ý những người này, trực tiếp lên lầu -- thật vất vả mua tới các loại dụng cụ, anh còn phải dùng thật tốt một chút đâu!Mới vừa lên lầu, Lạc Thanh Tuyết đã gọi anh một tiếng: “Tiểu Bảo, bữa sáng làm xong rồi, kêu Thanh Thanh cùng nhau đến đây đi.”Không bao lâu, một nhà bốn người nhà họ Lãnh ngồi ở cùng nhau ăn sớm một chút. Cố Thanh Thanh vẫn luôn cúi đầu, múc cháo trắng vào trong miệng. Cháo gạo trắng hầm nồng đậm, đến dầu muối tương dấm cũng không bỏ vào, cô lại một ngụm một ngụm múc vào trong miệng.Ngược lại Lãnh Tư Thành há miệng: “Giúp anh lấy phần dưa muối.”Cố Thanh Thanh ừ một tiếng, cầm cho anh một phần dưa muối sợi đặt ở trước mặt cô. Mới vừa đưa qua, giọng nói Lãnh Tư Thành bình tĩnh: “Không phải cái này, là cái kia -- sợi mơ phơi khô.”Cố Thanh Thanh lại gật gật đầu, giơ tay muốn lấy cho anh, mới phát hiện sợi mơ phơi khô cách anh càng gần, không khỏi có chút kỳ quái.Cách anh càng gần, còn bảo cô giúp lấy làm cái gì? Tuy rằng nghi hoặc, nhưng cô vẫn là giúp anh cầm lại đây, đang chuẩn bị giúp anh đặt xuống, Lãnh Tư Thành lắc đầu: “Em trước nếm thử ăn ngon không anh lại ăn.”Tính tình! Cho rằng anh là đế vương cổ đại à, còn có một thái giám hầu thiện nữa? Tuy rằng nghĩ như vậy, Cố Thanh Thanh cũng gắp một đũa, trộn lẫn ở trong chén. Ăn một ngụm, chút sợi mơ phơi khô có dầu mè mang theo vị mặn nhè nhẹ, ngon đến cô sắp nuốt đầu lưỡi.