Từ Tử Câm lại chuyển hướng Lãnh Tư Thành, run run rẩy rẩy nói: “Anh Tư Thành, thực xin lỗi……”Mới vừa nói xong, cô ta cho rằng chính mình rốt cuộc có thể đứng dậy, không nghĩ tới, đôi mắt Lãnh Tư Thành nhàn nhạt nói: “Tôi lại không chịu nổi đại lễ như vậy của cô. Lại nói, bình thường cô mắng cũng không phải là tôi, mà là vợ của tôi. Phải xin lỗi, cũng là với cô ấy.”Từ Tử Câm bỗng nhiên đứng người dậy, đôi mắt chợt trừng lên. Bảo cô quỳ xuống với Lãnh Vân Đình và Lạc Thanh Tuyết, thậm chí là Lãnh Tư Thành, cô đều nguyện ý, nhưng Cố Thanh Thanh -- cô chết cũng không chịu!Trong mắt mấy người nhà họ Từ đều có chút kinh ngạc, bao gồm Mạc Đông Dương ở bên trong. Cố Thanh Thanh cũng hơi hơi ngước mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lãnh Tư Thành.Bên cạnh cô, hai người Lãnh Vân Đình và Lạc Thanh Tuyết cúi đầu nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bộ dáng cao cao tại thượng. Đôi mắt Lãnh Tư Thành rũ xuống, quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Thanh, vẻ mặt đạm mạc: “Xem ra, thành ý của nhà họ Từ cũng không có bao nhiêu. Tiễn khách!”Vừa dứt lời, Từ Tử Câm chợt quỳ về phía Cố Thanh Thanh, tuy rằng nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn là há miệng nói: “Xin, xin lỗi.”Liền ở khi mọi người cho rằng sự tình đã chấm dứt, thậm chí đến Từ Tử Câm đều chống thân thể, chuẩn bị đứng dậy. Lãnh Tư Thành lại sâu kín nói: “Tiếng nói quá nhỏ, không nghe thấy.”Một đám người tất cả đều sửng sốt, bao gồm cả Cố Thanh Thanh, cô nhìn thoáng qua Lãnh Tư Thành, Lãnh Tư Thành tràn ngập kiêu ngạo, ngồi ở một bên, xếp chồng hai chân, lông mi rung động nhàn nhạt, tựa hồ hoàn toàn không có để ý tới cô ta, thậm chí còn cầm lấy một chung trà, để sát vào thổi thổi khí nóng, khói mù làm mơ hồ vẻ mặt anh.“Tư, anh Tư Thành……” Từ Tử Câm vẻ mặt khó có thể tin nhìn anh.Bên cạnh, Lý Hồng Nhuế là người đầu tiên nhịn không nổi: “Lãnh…… Tư Thành, đủ rồi đi? Nó cũng nhận sai rồi.” Bà ta nhìn thoáng qua Mạc Đông Dương: “Này còn có Đông Dương nhìn đấy.”Lãnh Tư Thành nhấp một ngụm nhỏ nước trà, một cái tay khác, nhẹ nhàng đặt ở đầu vai Cố Thanh Thanh, đầu ngón tay quấn quanh một lọn tóc của cô, cằm khẽ nhếch: “Vậy thì thế nào.”