Hoàng Phủ Tước và Linh Chi bề ngoài tỏ ra không liên quan đến mình liền bước nhanh ra ngoài, đây là ý của Hoàng Phủ Tước. Ông muốn đi tìm cô bác sĩ lúc nảy, để lấy máu của Trúc Lâm rồi đem đi xác định nhân thân. Còn ở đây, Hoàng Phủ Ngọc Tuyết và Quý Vạn Phong đi vào trong phòng hồi sức, cô gái đang nằm trên giường với gương mặt không chút sức sống. Quý Vạn Phong nhìn Trúc Lâm, có thể cô không phải là con gái của nhà Hoàng Phủ đi chăng nữa. Dưới thân phận là một sư huynh trong ngành, Quý Vạn Phong tuyệt đối sẽ không để Trúc Lâm chịu thiệt thòi. Việc này ngay cả bản thân cậu ta cũng không biết tại sao mình lại có ý nghĩ này nữa.
Còn Hoàng Phủ Ngọc Tuyết đương nhiên nhanh chóng ra ngoài để gọi điện cho Ngụy Long Thần rồi, nhưng Ngọc Tuyết nghĩ lại... Nếu gọi điện cho Ngụy Long Thần có làm phiền đến anh không nhỉ? Nhưng người đang nằm trên giường bệnh bây giờ là vợ của anh. Mặc kệ anh có bận hay không, cứ gọi trước đã.
Còn ở thành phố S, Nguy Long Thần, Cổ Nhậm, Nhiếp Hành Vũ và Hoàng Phủ Tề An đang ngồi ở một phòng VIP của quán bar quen thuộc. Nhiếp Hành Vũ nhìn Ngụy Long Thần, rồi lại chừng chừ vừa muốn nói gì đó, nhưng lại không muốn nói ra. Ngụy Long Thần đương nhiên hiểu rõ cậu bạn này chắc chắn có việc gì đang vướng bận đây mà.
- Hành Vũ, có chuyện gì sao? Nhìn cậu có vẻ như rất lo lắng?
- Long Thần... Hôm nay... Là...
- Là gì cơ?
- Là sinh nhật của Nhược Ái.
Bất giác, cả ba người kia đều sững sờ. Hôm nay là sinh nhật của Tần Nhược Ái sao? Dường như là họ đều quên bén mất. Nhưng ánh mắt của Ngụy Long Thần đang dần trở nên vô cảm, gật đầu rồi nói.
- Ồ. Vậy sao?
- Ngụy Long Thần, rốt cuộc năm đó vì sao Nhược Ái lại biến mất... Còn nữa, tại sao Tần gia lại không thừa nhận cô ấy nữa. Không chỉ vậy... Chỉ Ái... Tần Chỉ Ái vì sao lại chết? Cậu... Từng nghĩ đến chưa?
Ngụy Long Thần cầm ly rượu trên tay một hơi uống cạn sạch. Anh đưa đôi mắt vô hồn nhìn Nhiếp Hành Vũ, đáp lại lời của cậu ta.
- Cho dù bây giờ Tần Chỉ Ái, Tần Mộc Ái hay Tần Nhược Ái cũng không quan trọng nữa rồi. Vợ của tôi hiện tại là Trúc Lâm... Cậu đừng nhắc về Tần Nhược Ái nữa. Chắc hẳn cô ta đã hối hận khi chọn tôi thay vì chọn Liêu Dinh.
Nhiếp Hành Vũ cũng được xem là một trong số những người thầm mến mộ Tần Nhược Ái năm đó. Khi anh nói như vậy, cậu ta hùng hổ đứng dậy, chỉ tay vào mặt Ngụy Long Thần, tức giận nói.
- Tôi không cho phép cậu sỉ nhục Nhược Ái. Cậu là người duy nhất không được phép sỉ nhục cô ấy! Cậu là tên tồi tệ, năm đó... Nếu cậu không cùng Tần Chỉ Ái hoan ái một lần, thì Nhược Ái sẽ không bỏ đi. Bây giờ đã hơn bảy năm rồi... Cô ấy vẫn mặc vô âm tín.
Cổ Nhậm cảm thấy Nhiếp Hành Vũ bắt đầu nổi điên liền kéo cậu ta ngồi xuống. Chưa để Cổ Nhậm lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại của Ngụy Long Thần vang lên, anh nhìn thấy tên đó tên là Hoàng Phủ Ngọc Tuyết, anh lạnh nhạt tắt máy. Sau đó không lâu, điện thoại của Hoàng Phủ Tề An vang lên.
- Tiểu Tuyết, có việc gì sao?
- [Anh tư, Ngụy Long Thần có ở bên cạnh anh không?]
- Có, xảy ra việc gì sao?
- [Anh mở loa ngoài giúp em]
Sau đó, Hoàng Phủ Tề An đặt điện thoại xuống chiếc bàn, rồi bật loa ngoài lên.
- Được rồi.
Ở bên kia, Hoàng Phủ Ngọc Tuyết hít một hơi thật sâu, cả bốn người thấy lâu quá mà Ngọc Tuyết không nói gì liền không hiểu việc gì đang xảy ra. Cổ Nhậm đang định mở miệng Hoàng Phủ Ngọc Tuyết đã dùng hết nội công thâm hậu suốt hai mươi ba năm qua để lớn.
- [Con mẹ nó Ngụy Long Thần, anh nghĩ anh là ai mà bà đây tốt bụng gọi cho anh mà anh còn không nghe máy. Con mẹ nó, nếu như không phải anh nhờ bà đây chăm sóc vợ anh thì bà cũng ứ thèm gọi cho anh nhá....]
Ngụy Long Thần sực tỉnh, Trúc Lâm? Cô bị làm sao à?
- Trúc Lâm làm sao?
- [Làm sao? Ngụy Long Thần, rốt cuộc suốt một tháng này anh có gọi điện quan tâm cô ấy hay không thế hả? Bác sĩ bảo cô ấy đang trầm cảm nhẹ và có biểu hiện của trầm cảm nặng. Tâm lý không ổn định, cơ thể suy nhược... Còn có.... ]
- Còn có cái gì?
Ngụy Long Thần gấp gáp hỏi. Hoàng Phủ Ngọc Tuyết ở bên kia nổi đóa, quát lớn.
- [Anh gấp cái mẹ gì hả? Còn có... Cô ấy vì suy nghĩ quá nhiều, cơ thể suy nhược, tinh thần không thoải mái mà dẫn đến thai nhi có chút không ổn định. Hơn nữa, dường như cô ấy không biết mình mang thai nên liên tục uống nước mát, đã... Đã sảy thai rồi.]
Ngụy Long Thần tựa như chết sững, đã một tháng này đúng là biểu hiện của Trúc Lâm rất khác thường, nhưng Trịnh Khiêm luôn nói là cô ở bên đó không có việc gì cả. Sau khi Ngọc Tuyết tắt máy thì Ngụy Long Thần rất nhanh chóng đã gọi cho Trịnh Khiêm.
- Trịnh Khiêm, suốt một tháng này... Mộc Mộc bị làm sao vậy?
- [Tiên sinh... Tôi nhớ không nhầm thì kể từ khi tiên sinh gửi hoa hồng cho phu nhân, sau đó... Thần khí của phu nhân có vẻ rất tệ, chiều này còn không cho tôi đưa ra ngoài nữa.]
- Hoa hồng? Hoa hồng nào cơ? Tôi đâu có gửi hoa cho cô ấy.
Lúc này, Ngụy Long Thần mới sững người lại. Hoàng Phủ Tề An nhìn vào điện thoại, là tin nhắn đến từ số điện thoại của Trúc Lâm. Nhưng lúc nảy Ngọc Tuyết có nói cô vẫn hôn mê... Vậy ai là người nhắn?
Cổ Nhậm ngồi trầm tư một lúc, rồi lên tiếng.
- Liêu Dinh. Chỉ có thể hắn ta, Liêu Dinh luôn bí mật sống ở thành phố T nhiều năm nay. Có lẽ... Hắn ta đã cho Trúc Lâm nhìn thấy ảnh của cậu và Tần Nhược Ái. Còn đả kích cô ấy. Cho nên...
Ngụy Long Thần siết chặt nắm đấm. Ánh mắt hiện lên tia giận dữ cùng với sự phẫn nộ đến long trời lở đất.
- Đặt vé máy bay giúp tớ, tớ muốn sang thành phố T.
Hoàng Phủ Tề An nhìn Ngụy Long Thần, rồi lên tiếng.
- Trúc Lâm vừa nhắn cho tớ, cô ấy nói cậu đã hứa sẽ không sang đó trong năm đầu tiên. Cô ấy bây giờ rất tốt... Cô ấy... Chưa muốn nhìn thấy cậu.