Ông Xã Thần Bí

chương 508: anh ấy uống rượu?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Tô Ánh Nguyệt ăn cơm xong, lại ngồi trong phòng khách để xem ti vi với Mộc Tây.

Nhưng, trong khi Mộc Tây rất nghiêm túc xem ti vi, cô lại luôn nhìn vào thời gian.

Đến tận 8h, đã đến giờ đi ngủ của Trần Mộc Tây, nhưng Trần Minh Tân vẫn chưa về.

Tô Ánh Nguyệt khẽ cau mày, trong lòng lại đoán già đoán non.

Trần Minh Tân tức giận về chuyện lúc trước sao? Cố ý không về? Hay là đang tăng ca?

Nhưng, cho dù muốn về muộn, hoặc không về, cũng nên gọi điện thoại chứ?

Cô vẫn biết Trần Minh Tân là một người rất nhỏ nhen, nhưng tình hình lúc này vẫn khiến cô có chút buồn bực.

Cô có chút bực bội, vò đầu, đưa Trần Mộc Tây lên tầng trước, dỗ cậu bé ngủ.

Đợi đến lúc Trần Mộc Tây ngủ đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Cô lại quay lại phòng khách, kêu người giúp việc đi nghỉ ngơi, một mình cô ngồi ở phòng khách đợi Trần Minh Tân về.

Đến 9h, sự lo lắng trong lòng cô cuối cùng cũng đã đánh bại sự ngoan cố của mình, cuối cùng cô không kiềm chế được nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Minh Tân.

Điện thoại vang lên mấy tiếng, nhưng lại không có ai nhận.

Tô Nguyệt Ánh vô thức gảy móng tay của mình, thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến tận khi điện thoại sắp tự động cúp máy vì không có người nhận, cuối cùng cũng được kết nối.

“Bà chủ?”

Điều khiến Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên là, đầu bên kia của điện thoại vang lên tiếng của Nam Sơn.

“Nam Sơn? Sao anh lại nhận điện thoại, Trần Minh Tân đâu?” Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên lên tiếng hỏi anh ta.

Chả lẽ Trần Minh Tân thật sự đang tăng ca? Gần đây anh về nhà rất sớm, căn bản không có tăng ca, cho dù công việc chưa xử lý xong, cần phải tăng ca, anh cũng sẽ đưa về nhà làm

Thời gian anh ở nhà, ngày càng nhiều.

“Ông chủ có một bữa tiệc xã giao ở CLB Ngọc Hoàng Cung….lúc này đang ở trong phòng bao, điện thoại của anh ấy bị rơi ở văn phòng.” Nam Sơn giải thích với Tô Ánh Nguyệt, trong giọng nói còn mang theo một chút cẩn trọng, giống như sợ Tô Ánh Nguyệt biết được cái gì đó.

Tô Ánh Nguyệt láng máng phát hiện ra giọng nói của Nam Sơn lúc này rất khác thường, lập tức khỏi anh: “Anh ấy uống rượu?”

Nam Sơn ậm ờ trả lời: “Ờm….chỉ là một bữa tiệc xã giao bình thường thôi, cũng không có nhiều người…..”

Chỉ cần nghe giọng nói của Nam Sơn, Tô Ánh Nguyệt liền biết, chắc chắn Trần Minh Tân đang uống rượu.

“Tôi biết rồi.” Tô Ánh Nguyệt nói xong liền cúp điện thoại.

Nam Sơn ở đầu bên kia, sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt mơ hồ, không biết gì cả nhìn ông chủ đang ngồi bên cạnh: “Ông chủ, cô ấy cúp điện thoại rồi.”

Trần Minh Tân vẫy vẫy tay với anh ta: “Ừm, không có chuyện của cậu, đi ra ngoài đi.”

Nam Sơn khó nói nhìn Trần Minh Tân, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Ông chủ đang muốn làm cái quỷ gì thế?

Trần Minh Tân nhìn Nam Sơn vẫn chưa đi, không hài lòng lên tiếng: “Còn không đi nhanh đi? Lát nữa cô ấy sẽ đến đón tôi, cậu đi nhanh đi.”

Nói xong lại ghét bỏ vẫy vẫy tay.

Nam Sơn có chút không nói nên lời.

Vừa tan làm ông chủ đã chạy đến CLB Ngọc Hoàng Cung, không ngồi ở bất kỳ chỗ nào, chỉ ngồi đợi trong phòng làm việc.

Lúc đó anh ta vẫn còn cảm thấy kỳ lạ, lúc Trần Minh Tân kêu anh ta nhận điện thoại của Tô Ánh Nguyệt, anh ta mới mơ hồ hiểu được điều gì đó.

Một mặt anh ta cảm thấy ông chủ rất xảo quyệt, một mặt anh ta lại cảm thấy cách làm này của ông chủ nhà mình thật sự không thích hợp, mặc dù cũng có thể được coi là sở thích sau khi vợ chồng cãi nhau, nhưng lừa dối như thế này quả thật là không được tốt lắm.

Mặc dù Trần Minh Tân chỉ muốn để Tô Ánh Nguyệt đến tìm anh, nhưng anh lại lừa Tô Ánh Nguyệt.

Nam Sơn vừa nghe thấy giọng nói của Tô Ánh Nguyệt, liền biết trong lòng cô rất lo lắng.

Nam Sơn suy nghĩ một lúc, vẫn nói thêm một câu: “Ông chủ….nghe giọng nói của bà chủ, cô ấy rất lo lắng cho anh.”

Trần Minh Tân ngước mắt lên nhìn anh ta, ném cho anh ta một ánh mắt “Còn cần cậu nói sao?”

Nam Sơn thấy vậy, chỉ có thể rời đi.

Trần Minh Tân đợi Nam Sơn đi ra ngoài, sau đó liền lấy một chai rượu trắng ở bên cạnh mà anh đã chuẩn bị từ lâu.

Độ cồn của rượu trắng rất cao, vừa mở nắp ra, hương thơm đã lan tỏa trong phòng.

Anh đổ một ít ra, cau mày, sau đó bôi một ít lên đồ ăn, lại uống một ngụm, sau khi chắn chắn trên người mình đã có mùi rượu, liền hài lòng giấu rượu đi.

…..

Ở phía bên kia, Tô Ánh Nguyệt, sau khi cúp điện thoại liền đứng ngồi không yên.

Mặc dù hai người đang cãi nhau, nhưng dạ dày của Trần Minh Tân sao có thể uống rượu được chứ?

Mặc dù virut K1LU73 trong người anh đã biến mất, nhưng bệnh dạ dày của anh vẫn là một vấn đề lớn, trong thời gian dài như vậy, cô đều chăm sóc anh một cách rất cẩn thận, sợ dạ dày của anh lại xảy ra chuyện.

Dù sao Mạc Tây Du cũng đã cảnh báo, dạ dày của Trần Minh Tân không thể bị giày vò nữa.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt vừa tức giận, vừa lo lắng, dặn dò người làm đang trong ca làm một tiếng, sau đó lấy chìa khóa đi đến hầm để xe.

Lúc cô hùng hùng hổ hổ đi đến CLB Ngọc Hoàng Cung, cô đi thẳng đến phòng bao độc quyền của Trần Minh Tân, phát hiện trong phòng bao trống trơn.

Cô tiện tay kéo một nhân viên phục vụ đang đi qua: “Ông chủ của mọi người đâu? Đi đâu rồi?”

“Ông chủ?” Nhân viên phục vụ bị kéo lại sững sờ một lúc, khuôn mặt đầy sự nghi hoặc nói: “Không nhìn thấy ông chủ….”

“Tôi biết rồi, cảm ơn, cậu đi làm việc của mình đi.”

Tô Ánh Nguyệt buông nhân viên phục vụ kia ra, CLB Ngọc Hoàng Cung người đến và đi nhiều như vậy, có người không chú ý đến Trần Minh Tân có đến không cũng là chuyện rất bình thường.

Cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Nam Sơn: “Nam Sơn, Trần Minh Tân đang ở đâu? Anh ấy không có ở trong phòng bao, bữa tiệc đã kết thúc rồi sao?”

Nam Sơn đang đi đến một phòng bao để giải quyết việc khẩn cấp, cũng không thể nói quá nhiều: “Đúng, đã kết thúc rồi, ông chủ đang nghỉ ngơi ở trong phòng làm việc, bên này tôi đang có chút việc, tôi cúp máy trước nha.”

Nghe thấy giọng nói của Nam Sơn có chút gấp gáp, Tô Ánh Nguyệt nói một tiếng “tạm biệt” sau đó cúp điện thoại.

Trên đường Tô Ánh Nguyệt đi đến phòng làm việc, trong lòng vẫn luôn nói với chính mình, không được quá tức giận, nếu như không phải trưa nay lúc cô với Trần Minh Tân tách ra ở nhà hàng, cô không nói với Trần Minh Tân những lời kia, anh cũng không uống rượu ở bữa tiệc.

Người đàn ông này bên ngoài trông rất mạnh mẽ, nhưng bên trong anh chỉ là một đứa trẻ hay cáu kỉnh mà thôi.

…..

Cô đến cửa phòng làm việc của Trần Minh Tân, vừa đẩy cửa ra, đã ngửi thấy mùi rượu ở bên trong.

Phải uống bao nhiêu rượu mới có mùi rượu nồng nặc như vậy chứ.

Tô Ánh Nguyệt cau mày, vội vàng đi vào, đúng lúc nhìn thấy Trần Minh Tân đang ngồi trên chiếc ghế của ông chủ sau bàn làm việc.

Khuôn mặt có chút đỏ, đôi mắt nhắm nghiền đang ngồi dựa lưng vào ghế, chiếc áo sơ mi đen trên người bị cởi ba cúc, lộ ra có chút nhiều, tay áo cũng được xắn lên, lộ ra một cánh tay nhỏ nhưng rất có lực.

Cả người trông có vẻ rất thoải mái, cũng có chút mệt mỏi, may là, nhìn sắc mặt của anh không quá khó chịu.

Cô đứng nguyên tại chỗ một lúc, đang chuẩn bị đi qua, người đàn ông đang nhắm mắt lại mở mắt ra.

Phút chốc trong ánh mắt anh hiện lên sự ngỡ ngàng, sau đó lúc ánh mắt anh rơi trên người Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt mới dần có tiêu cự.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio