Ông Xã Thần Bí

chương 655

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 655: TRẦN MỘC TÂY KHÔNG BIẾT CÔ

Cô đã bị Trần Minh Tân lừa gạt đến sân bay, cho nên cô không mang theo cái gì cả.

Nhưng mà lúc nãy ngồi trên máy bay, cô đã kiểm tra túi xách của mình, cô còn phát hiện trong đó có một xấp tiền mặt, còn có thẻ ngân hàng, chứng minh nhân dân cũng có.

Duy nhất chỉ thiếu hộ chiếu.

Bình thường cô ra ngoài cũng mang theo tiền mặt và thẻ, nhưng cũng chỉ mang đủ dùng thôi.

Mà những cái thẻ và số tiền mặt ở trong túi của cô rõ ràng chính là do Trần Minh Tân chuẩn bị, buổi sáng hôm đó vội vàng như vậy, cô cũng không biết là Trần Minh Tân tìm cơ hội bỏ vào từ lúc nào.

Cô thật sự không ngờ đến Trần Minh Tân đã lên kế hoạch muốn đưa cô về nước.

Trần Minh Tân đã từng nói, trên đời này chỉ có một người làm trộm nghìn ngày, mà không có người nào phòng trộm cả nghìn ngày.

Cho dù là cô có nỗi nghi ngờ, thế nhưng cả ngày cứ đề phòng Trần Minh Tân có mấy động tác nhỏ này ư?

Cô không thể.

Nếu như cô có thể thật sự đề phòng được, vậy thì Trần Minh Tân cũng không phải là Trần Minh Tân nữa.

Chắc có lẽ là cho dù trải qua bao nhiêu năm đi nữa, cô cũng không phải là đối thủ của Trần Minh Tân.

Tô Ánh Nguyệt ngồi dựa vào cửa sổ xe, nhìn khung cảnh đường phố quen thuộc lướt qua nhanh chóng ở bên ngoài, lâm vào trạng thái xuất thần.

Ô tô dừng lại trước cửa biệt thự trên đỉnh núi vịnh Vân Thượng.

Nam Sơn bước xuống xe trước, mở cửa xe cho cô, tư thế kính cẩn: “Bà chủ, đã đến rồi.”

Sau khi bọn họ rời đi, biệt thự liền để trống, cũng không có ai ở, nhưng bởi vì thời gian rời đi không dài, lại vẫn có người chuyên đến quét dọn, cho nên nhìn vẫn có chút hơi thở của con người.

Tô Ánh Nguyệt bước xuống xe, dừng lại một lát ở trước cửa biệt thự rồi mới đi vào.

Trong sân đúng lúc có một người giúp việc đang quét dọn, nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài liền đi tới nhìn thử.

Kết quả chưa đi được hai bước đã nhìn thấy nhóm người của Tô Ánh Nguyệt đi vào.

Người giúp việc kinh ngạc trợn to hai mắt: “Bà, bà chủ.”

Trời ơi, bà chủ và ông chủ cũng đã muốn trở về, tại sao không có người nào đến thông báo vậy.

Tô Ánh Nguyệt nhẹ gật đầu, liền trực tiếp đi vào bên trong.

Bây giờ cô cũng không muốn nói chuyện.

Trong biệt thự trống rỗng.

Trần Minh Tân còn đang ở nước J.

Trần Mộc Tây đang ở chỗ của Bùi Chính Thành, Thịt Bò cũng đã được đón đi.

Trong lòng của Tô Ánh Nguyệt chua chát, quay đầu nhìn về phía Nam Sơn: “Đi đến chỗ của Bùi Chính Thành trước đi.”

Hôm nay là ngày làm việc, Bùi Chính Thành hẳn đang ở công ty, An Hạ là thư ký của anh ta nên cũng đi làm ở công ty.

Nam Sơn gật đầu, quay người liền phân phó vệ sĩ lái xe đến Việt Phong.

Nhân viên tiếp tân của Việt Phong lại đổi người.

Tô Ánh Nguyệt đi vào đã cảm thấy nhân viên tiếp tân không quen mắt.

Kết quả là lúc cô gái đứng ở quầy tiếp tân nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, lại gọi một tiếng: “Bà Trần.”

Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ, có thể là do trí nhớ của cô không tốt.

“Tôi đến đây tìm ông chủ của các người, anh ta có ở đây không?” Tô Ánh Nguyệt kéo ra một nụ cười, đi lên phía trước hỏi.

“Dạ có dạ có, tổng giám đốc Bùi đang ở công ty.” Nhân viên tiếp tân gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

“Cảm ơn, vậy tôi đi lên đó đây.” Đã quen biết với cô rồi thì cũng dễ nói chuyện, tránh phải gặp nhiều phiền phức.

Vệ sĩ không đi lên theo cùng với Tô Ánh Nguyệt, Tô Ánh Nguyệt chỉ dẫn Nam Sơn đi theo.

Kể từ một giây mà cô ngồi máy bay trở về từ nước J, trong lòng cô vẫn trĩu nặng đè nén cực kỳ, nhưng mà vừa nghĩ tới cô đã có thể lập tức gặp con của mình, tâm trạng của cô không khỏi vui sướng.

Hai người bọn họ trực tiếp đi đến phòng làm việc của Bùi Chính Thành.

Lúc đi ngang qua phòng thư ký, Tô Ánh Nguyệt phát hiện An Hạ cũng không ở đó.

Không phải là nhân viên tiếp tân nói Bùi Chính Thành ở công ty à?

Là tạm thời đi ra ngoài, hay là đang họp?

Nam Sơn và cô cùng đang nghĩ đến chuyện này, anh ta nói một câu: “Có thể là đang họp, nếu không thì bà chủ đến phòng làm việc nhìn thử một chút xem xem Mộc Tây có ở đó không, tôi đến phòng hội nghị nhìn thử.”

“Được rồi.” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy đề nghị của Nam Sơn cũng không tệ, liền nhẹ gật đầu.

Thế là hai người bọn họ tách ra.

Cửa phòng làm việc của Bùi Chính Thành đóng rất chặt.

Tô Ánh Nguyệt đưa tay vặn chốt cửa, cửa vừa mới mở ra được một khe hở, cô chỉ nghe thấy ở bên trong truyền đến âm thanh của phim hoạt hình.

Trên mặt của cô hiện lên vẻ vui mừng, Mộc Tây đang ở trong.

Đẩy cửa ra, cô bước nhanh đi vào, nhìn thấy Trần Mộc Tây đang ngồi ở trên ghế sofa.

Thằng bé ngồi quỳ chân ở trên ghế sofa, đang loay hoay với một đống gỗ, trên bàn trà ở trước mặt của thằng bé đặt một chiếc máy tính bảng, trên đó đang phát phim hoạt hình.

Thằng bé chơi rất chuyên chú, cũng có thể bởi vì âm thanh phim hoạt hình đã che lấp tiếng bước chân của Tô Ánh Nguyệt, cho nên thằng bé vẫn còn chưa phát hiện có người vừa bước vào trong phòng.

Hơn mấy tháng không gặp nhau, Tô Ánh Nguyệt phát hiện Trần Mộc Tây lên cân một ít.

Khó khăn cho một người đàn ông lớn như Bùi Chính Thành, còn phải nhờ anh chăm sóc cho một đứa bé.

Không ngờ đến anh còn có thể chăm sóc Mộc Tây tốt như vậy.

Mùa hè đã qua, thời tiết dần dần dịu lại, Trần Mộc Tây mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt ở trên người, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt hồng hào, con ngươi đen bóng đang nhìn chằm chằm vào gỗ ở trong tay, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy mà trái tim cũng muốn nhũn ra.

Cô thả chậm bước chân, dừng lại ở một chỗ cách xa Trần Mộc Tây hai bước chân.

Cô có chút khẩn trương che lồng ngực của mình, cô quá khẩn trương.

Mộc Tây có thể không nhớ cô nữa hay không đây?

Lúc đầu cô bị Trần Úc Xuyên mang đi, đi đột ngột như vậy…

Con của mình gần trong gang tấc, thế nhưng cô há to miệng lại không thể phát ra được âm thanh nào.

Đúng vào lúc này, Trần Mộc Tây dường như cảm giác được, ngẩng đầu lên nhìn về phía của cô.

Trong phút giây mà Tô Ánh Nguyệt đối diện với ánh mắt của thằng bé, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thử nhiều lần rồi rốt cuộc mới kêu tên của thằng bé: “Mộc Tây…”

Đôi mắt đen bóng của Trần Mộc Tây hiện lên một chút mơ màng, giống như là đang nhớ rõ Tô Ánh Nguyệt là ai.

Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt trì trệ, Mộc Tây không biết cô.

Một giây sau, thằng bé trừng lớn mắt, chần chờ kêu một tiếng: “Mẹ?”

Giọng nói nho nhỏ, mang theo chút thăm dò không xác định được.

Tô Ánh Nguyệt vui đến nỗi phát khóc, hốc mắt cũng phiếm hồng, bước hai bước đi lên phía trước, ngồi xổm xuống ở phía trước ghế sofa: “Là mẹ, mẹ đã trở về rồi đây.”

Ánh mắt của Trần Mộc Tây lóe lên ngạc nhiên, thằng bé tò mò đưa tay sờ sờ tóc của Tô Ánh Nguyệt, sau đó mới nở nụ cười, lần này kêu một tiếng rất chắc chắn: “Mẹ.”

“Ừm, mẹ đã về rồi đây.” Tô Ánh Nguyệt đưa tay bế thằng bé lên hôn một cái trên gương mặt mũm mĩm của thằng bé, lại lặng lẽ lau sạch nước mắt trên mặt, rồi mới đối mặt cùng với thằng bé.

“Mộc Tây thật là ngoan, còn nhớ rõ mẹ nữa.” Tô Ánh Nguyệt ôm thằng bé ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt trìu mến ôm ở trong tay, một giây cũng không hề buông ra được.

Trần Mộc Tây giống như là bị cô lây nhiễm, bàn tay đang ôm cổ cô cũng hơi siết chặt lại, mở to đôi mắt tò mò nhìn cô, vươn tay tiếp tục sờ lên tóc của cô.

Dường như là thằng bé rất tò mò đối với tóc của cô.

Bé con thật sự quá kỳ lạ, giống như là cảm thấy hứng thú đối với tất cả mọi thứ.

“Ánh Nguyệt!”

Đúng vào lúc này, cửa phòng làm việc đã bị một lực to lớn phá tan, phát ra tiếng “cạch”, sau đó vang lên tiếng bước chân vội vàng cùng với giọng nói của An Hạ.

Trong giọng nói còn có tiếng thở gấp, rõ ràng là chạy đến đây.

Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy An Hạ đang lao đến.

Cô mỉm cười: “Từ từ thôi nào.”

An Hạ chạy đến trước mặt của cô, trừng lớn hai mắt: “Trời ơi, cậu thật sự đã về rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio